[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 34: Tìm hiểu






"Ai cơ?"


Kazushi tò mò mà đưa đầu lên nhìn cậu, điều này cũng làm cho Takemichi bây giờ mới chú ý đến sự hiện diện của Kazushi.


"Làm mày tỉnh sao?"


Kazushi lắc đầu.


"Không có, nhưng mà mày vừa nói Shinichirou giống ai?"


Takemichi nghe xong thì lại vô thức nhìn qua màn hình TV.


"Tao đâu bảo thế, tao bảo cậu ta giống với ảnh đế mà."


Kazushi tò mò mà dùng tay chống đến bên cạnh Takemichi, y đặt cằm lên đùi cậu mà giương mắt nhìn.


Rõ ràng là đang mong đợi.


"Cậu ta ? Cậu ta là ai?"


"Mày tò mò quá rồi phải không?"


Đem mắt kính Kazushi tháo ra, Takemichi nâng mặt y lên.


"Tao bảo này, mày có biết rõ trong đoàn phim mình là có những ai không?"


Nếu nói không biết thì không thể, vì trước khi vào đây Kazushi cũng đã tìm hiểu rất kĩ, bản thân cũng phát hiện ra rất nhiều điểm kì lạ.


"Tao có."


Nghe câu trả lời vừa ý, Takemichi hỏi:"Vậy người đóng vai trò thủ lĩnh ngày hôm qua là ai?"


"Ý mày là Mikey sao?"


Mikey...


Kì lạ, hình như cậu đã nghe qua cái tên này rồi.


"Cậu ta rất nổi tiếng sao?"


Quen tai lắm, không thể nào là một người nghiệp dư.


Thế nhưng Kazushi lại lắc đầu.


"Không có, hình như đây là lần đầu tiên ra mắt, nhưng thật sự tạo được rất nhiều tiếng vang.


Tao nói cái này mày đừng nói ai nha."


Nhìn Kazushi ấp a ấp úng, Takemichi liền lập tức tò mò:"Sao..."


"Nghe đồn rằng cậu ta dựa hơi anh của mình để nổi tiếng, không biết phải không nhưng mà tốt nhất mày đừng đề cập đến chuyện này thì hơn, nhỡ đâu lại rước tai hoạ vào người."


Takemichi nhíu mày:"Dựa hơi sao? Lời đồn đại sao nghe mà ác ôn thế ?"


Kazushi lắc đầu tỏ vẻ không biết. Đi xuống giường, lấy một quyển sổ nhỏ từ balo ra, Kazushi mở ra trang đầu tiên.


"Tao đã có thu thập khá nhiều thông tin chi tiết của bọn họ, Takemichi, theo tao mày cũng nên dành thời gian để nhớ tên và mặt đi, bằng không lúc giao tiếp lại không biết ai lại với ai."


Kazushi không phải nghi ngờ khả năng ghi nhớ của Takemichi, thế nhưng y nghi ngờ khả năng không để tâm sự việc của cậu, Takemichi một khi đã để tâm ai thì sẽ nhớ rất lâu, thế nhưng cái thói dửng dưng cảm thấy không cần thiết cùng với ngại phiền phức của cậu khiến Kazushi không thể ngừng lo lắng...


Theo thông tin Kazushi tìm hiểu, bọn họ đều là những người rất đặc biệt, có thể có những lí do khác nhau thế nhưng lại mang cùng một ý nghĩa...


Takemichi lười biếng chóng tay ra sau giường, cậu ngửa đầu nhìn trần nhà.


"Việc đó thì phải xem có cần thiết không đã, tao chưa tìm được lí do để phải đi tìm hiểu quá sâu xa, mà thôi, chợp mắt một chút đi rồi lát nữa lên đường."


Đem vai Kazushi kéo giường, Takemichi không nói một lời thì đã nhắm mắt ngủ.


Thế nhưng....


"Không được! Dậy đi, mau nhớ tên bọn họ đi!!!!"


Kazushi đem áo của Takemichi kéo dậy. Điều này làm Takemichi đã chuẩn bị tư thế để chìm vào giấc mộng phải bắt buộc mở mắt.


Cậu tức giận mà ôm lấy chăn vừa bị Kazushi kéo đi.


"Không muốn!!! Không muốn nhớ, không muốn để tâm, muốn ngủ muốn ngủ."


"Không được ngủ, đầu tiên mà Mikey, là Mikey, mau nhớ mặt cậu ta đi, đừng để bị ăn đấm vô duyên."


"Mikey cái quần què gì chứ? Nếu cậu ta dám đánh tao thì tao sẽ cho vào danh sách đen chứ nhớ nhớ cái củ gì."


Takemichi ra sức ôm lấy thành giường để không bị Kazushi dùng sức kéo đi.


Bó tay trước sự cứng đầu của Takemichi, 4 giờ sáng, Akkun, Makoto và Takuya lại bị cuộc điện thoại réo gọi khẩn cấp mà vội vàng chạy qua, nhìn thảm cảnh đang xảy ra trên giường, ba mắt nhìn nhau, cuối cùng Akkun cũng phải mở đường mà chạy vào trước.


Thế là Takemichi tội nghiệp bị vây quanh bởi nhóm bốn người cùng sấp ảnh của những người không rõ lai lịch.


Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Takemichi cảm thấy ghét việc phải ngồi nghiên cứu một đống ảnh cùng với những cái tên khó ghi nhớ.