[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 65: Tạm biệt.






Quay về với thực tại.


"Mặc dù năm đó cậu ta đánh người là vì có nguyên nhân nhưng nguyên nhân đó lại chỉ có một mình Kenji làm nhân chứng, người duy nhất có thể thanh minh cho Baji bây giờ cũng đã chết rồi...không biết bằng một cách nào đó nhưng ba mẹ nuôi của cậu ta có thể khiến đại gia đình của 13 nạn nhân kia im lặng mà không dám đi kiện cáo.


Hi hữu nhất là Baji sau khi bị đình chỉ vẫn lại đến trường như không có gì xảy ra, thậm chí là cái chết của Kenji năm đó cũng đã bị nhà Baji làm cho yên lặng, có lẽ cũng chính vì thế mà có một số lời đồn đại rằng cậu ta đã dùng quyền lực của gia đình để khiến cho mọi thứ như bốc hơi trên cõi đời này.


Miệng lưỡi thiên hạ đủ sắc xảo, có lẽ không ai dám nói trước mặt nhưng lời đàm tiếu phía sau lại chắc gì không có..."


Chifuyu dời ánh mắt về phía Takemichi đang nghiêm túc vừa ăn bánh vừa nghe chuyện, cái kiểu hóng hớt này đúng là khiến cho người khác vừa yêu thích vừa muốn giận.


Đưa tay chạm nhẹ lên phần bánh đang dính trên miệng Takemichi, Chifuyu đem nó lau đi.


"Vậy sao đó khi Kenji tự tử có nói gì không ? Cậu ta tự tử không phải rất kì lạ sao..."


"Đúng là chúng tôi đã thấy rất kì lạ nhưng trước khi chết Kenji cũng không nói bất cứ thứ gì ngoại trừ căn dặn Baji mỗi năm hãy đến nơi cậu ấy chết để thăm một lần."


"Đậu má tàn nhẫn vậy, đến đó tưởng niệm hay gì...?"


Nghe lời nói không có ác ý của Takemichi, Chifuyu phì cười.


"Làm sao mà tôi biết được, chắc hẳn đó là phong cách của những người yêu nhau."


"Cậu không ghen hả ? Người cậu yêu hiện tại mỗi năm đều đi thăm tình nhân cũ kia kìa!"


Lời vừa thốt ra, Takemichi đã lập tức bị Chifuyu đem hai má mà nhéo nhéo.


"Cậu vẫn không bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn kia à ? Chúng tôi thân thiết như thế căn bản là diễn cho mụ ta xem, cậu sao mà đến giờ vẫn không chịu hiểu?"


Trút giận lên hai cái má xinh xinh của Takemichi, Chifuyu hài lòng mà mắt cong cong mỉm cười.


Cảm giác mềm mại này đúng là khiến người ta yêu thích đến không muốn buông tay.


"Diễn ?" Đau đớn xoa xoa hai cái má vừa được Chifuyu buông tha, Takemichi khó hiểu nhìn hắn.


Đáp lại với cái nhìn chăm chú của Takemichi, Chifuyu gật đầu.


"Cậu vẫn không thắc mắc vì sao mụ ta biết cậu có những tấm ảnh này sao...


Đêm hôm đó căn bản là chúng tôi muốn diễn cho người mà bà ta thuê để chụp lén chúng tôi xem, thế nhưng có lẽ là đứng xa quá nên không vơ vét được gì, đổi lại là thấy cậu đã chụp được!"


"Là vậy sao?"


Takemichi không dám tin vào những gì mình đã nghe thấy, thế nhưng sau đó cậu lại thắc mắc:"Vậy sao cậu không nghi ngờ tôi chính là người được thuê?"


Cái này có phải hơi vô lí rồi không ? Sau khi nhìn thấy những tấm ảnh đó Chifuyu không hề tra hỏi hay cho người đi lấy lại những tấm ảnh này, thật giống như cảm thấy điều đó không nhất thiết.


Quả nhiên, sau khi nghe câu hỏi của Takemichi, Chifuyu đã lập tức bật cười.


Hắn nhún vai nói:"Là cảm giác ! Với lại nếu là cậu thì sao ? Chụp được thì càng tốt, mục đích ban đầu của chúng tôi là muốn mụ ta chụp được mà!"


Với lại nói đúng hơn là hành động của Takemichi từ đầu đã khiến Chifuyu buông lỏng cảnh giác, nói đúng hơn là hắn chỉ dùng thái độ bình thường khi mình nhìn thấy paparazzi để đối phó với Takemichi mà thôi.


Chifuyu cũng là người có suy nghĩ, hắn không phải loại người dễ đánh đồng người này với người kia, càng không muốn để chuyện công xen vào việc tư của mình quá nhiều.


Chuyện cần nói cũng đã nói xong, Chifuyu đứng dậy:"Tôi đến đây cũng chỉ muốn nhắc nhở cậu hãy cảnh giác với người phụ nữ kia, hiện tại có lẽ mụ ta chỉ muốn mấy tấm ảnh, nhưng sau này đôi khi sẽ dùng chính mấy tấm ảnh này để đối phó với cậu! Ít nhất thì có gì hãy nói với tôi để cùng nhau đối phó, đừng mạo hiểm!"


"Cậu...không giận chuyện tôi đem ảnh đi bán sao ?"


Dù sao cậu cũng đã hứa sẽ giữ gìn tốt nó và nếu không nhất thiết thì sẽ không lấy ra.


Nhưng tình huống hiện tại vẫn xem là tình huống nhất thiết mà phải không ?


Takemichi trong lòng nghĩ thế.


Tất nhiên Chifuyu cũng không phải nhỏ nhen, hắn gật đầu:"Chuyện này không ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi với Baji, số tiền đó cậu cứ giữ lấy đi."


Takemichi vui vẻ mà đưa kí hiệu "Ok" lên với hắn.


Tiễn khách ra khỏi cửa, Takemichi chủ động mà nắm lấy tay hắn.


"Hảo bằng hữu, chúng ta có gì hãy đi ăn với nhau nhé ! Tôi cảm thấy rất là ưng cậu rồi đó!"


Được Takemichi chủ động nắm tay, Chifuyu hơi bối rối mà gật đầu.


"...Nếu là cậu!"


"...Hả?" Takemichi ngớ người.


Cái gì gọi là "Nếu là cậu?"


Không đợi Takemichi thắc mắc thêm, Chifuyu nhanh chân mà đi ra lấy xe, tay còn không quên tạm biệt cậu.


Nhìn bóng lưng Chifuyu vội vã rời đi, Takemichi đưa tay lên cằm mà suy ngẫm.


"Rõ là có ý đồ với mình...chẳng lẽ là muốn mình chia tiền chứ không muốn mời đi ăn sao?"


Chẳng lẽ là thế thật? Hm...Takemichi chậc chậc.


"Quên đi...mình nên đi xem những bài báo năm xưa rốt cuộc là viết về cái gì!"