[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 69: Ông Chủ ?






Nghe có người gọi tên thật của mình khiến Sam nhướn mày, hắn tiến đến một bước để nhìn kĩ người trong góc, cho đến khi nhận ra đó là Takemichi thì hắn không khỏi kinh ngạc.


Nhìn thấy Takemichi đang ở trong tình thế bất lợi, Sam ho khan:"Ngài sẽ không quên luật mà phải không ? Buông cậu ấy ra đi."


Nhìn người trước mặt chậm rãi thả lỏng tay, Takemichi vội nhanh chân lách qua, khéo léo trốn sau lưng Sam tìm che chở, Takemichi ngước mắt nhìn Sam, mấp môi nói.


"Tôi đến tìm anh, chúng ta nói chuyện chút đi."


Thấy Takemichi có vẻ đang vội khiến Sam mang danh là ông chủ nhưng cũng phải thất lễ mà kéo cậu đi trước.


Tất nhiên khi đi còn không quên gửi lời nhắn nhủ với khách VIP.


"Đêm nay mọi chi phí tôi sẽ chi trả, ngài cứ thoải mái nhé!"


Vẫy tay một cái, Sam nhanh chóng kéo Takemichi vào một phòng chơi gần đó.


Cửa vừa mở ra thì đủ loại tạp âm đập vào tai, Takemichi hoàn toàn sững người khi thấy có đến 4 5 người đang ở trên giường mà cosplay thành đủ loại nhân vật, y tá có, giáo viên có, luật sư có, đã thế lại toàn là đàn ông.


Không nhịn nỗi mà đưa tay lên che miệng, Takemichi nhanh chân lùi một bước mà đi ra, đừng nói là Takemichi mà ngay cả Sam cũng bất ngờ, tuy nói đây cũng là phòng chơi nhưng trừ phi có được sự cho phép của hắn, bằng không ai cũng đừng nghĩ tiến vào, nhưng đây là tình huống gì đây ?


Trừng mắt chụp lấy một tên ngồi gần đó, Sam nhíu mày:"Các cậu muốn chết hay sao mà lại dùng căn phòng này ?"


"Ông chủ, hôm nay đông quá, căn bản hết phòng rồi."


"Hết phòng ?" Sam kinh ngạc.


Hôm nay club làm ăn phát đạt thế sao ?


"Anh quên sao ? Ông chủ lớn hôm nay về rồi, một lần bao trọn hẳn một dãy đối diện, chúng tôi không có nơi để chơi thì không phải nên dùng phòng này à."


Đệch, hắn thật sự quên bén.


"Bỏ đi, lần sau không được như vậy nữa, tôi đi đây."


"Không tham gia sao ?"


Nhìn ra ngoài phía cửa, Sam lắc đầu:"Hôm nay không tiện."


Bước ra đã thấy Takemichi lưng tựa song cửa mà nhìn hắn, né tránh nhìn sang chỗ khác, Sam vuốt tóc:"Thôi thì vào phòng của anh đi."


"Sao từ đầu không như vậy đi ?"


Kiềm nén cảm giác muốn đánh người, Takemichi phất tay.


Vẫn là con đường quen thuộc của ba năm trước, Sam đẩy cửa vào.


Đi theo sau, Takemichi ban đầu còn bình thường cho đến khi nhìn thấy vô số tấm ảnh khiêu d*m trên tường.


Takemichi:"..." Thảo nào không muốn dẫn vào từ đầu, thì ra là "thầy" của cậu còn có loại sở thích này.


Thế nhưng:"Mấy tấm ảnh này không phải là cùng một người sao ?"


"Là người thương của anh."


Tuỳ tiện lấy một chai rượu quý hiếm, Sam rót vào ly rồi đẩy qua Takemichi đang cố gắng khám phá căn phòng của mình, Takemichi cũng được xem là người được hắn dạy dỗ, phải, chính là đơn thuần huấn luyện từ nhỏ, thế nên đối với cá tính muốn tìm tòi của Takemichi Sam không hề lạ lẫm.


Nhìn Takemichi đang trố mắt nhìn mình, Sam nhấp một ít rượu rồi nhướn mày:"Thế nào, anh mày cũng được 28 tuổi rồi, bộ không muốn cho anh có người yêu sao ?"


"Không phải, chỉ là chưa nghĩ đến, thôi bỏ đi, dù sao anh cũng biến thái từ đó đến giờ rồi."


Đem khung ảnh trong tay bỏ xuống, Takemichi nghiêm túc đi đến đối diện với Sam mà nói ra mục đích của mình khi đến đây.


"Sam, anh từ trước đến nay vẫn luôn có mạch thông tin ngầm đúng không ?"


"Không hẳn, nhưng đại khái vẫn là thế, em có chuyện gì sao ?"


"Giúp tôi "ém" một số thông tin được không ? Tốt nhất là làm nó biến mất."


"...Em sẽ không gây chuyện rồi đó chứ ?"


Nghi ngờ nhìn Takemichi, Sam đề phòng. Tốt nhất là không phải, bằng không cả hắn với cậu đều sống không yên ổn.


"Không phải, là của bạn tôi."


Tỏ vẻ ghét bỏ, Takemichi lườm hắn:"Anh nghĩ tôi là cái cục rắc rối sao ?"


"Không phải à ?"


Thấy Takemichi đang trừng mình thiếu điều mắt cũng muốn rớt ra ngoài, Sam là người lớn, hắn quyết định xuống nước trước.


"Người bạn của em có vẻ đã dính scandal không hay nhỉ ?"


Gật đầu, Takemichi bắt chéo chân mà cầm ly rượu lên.


"Đây là chuyện của 5 năm trước rồi, hiện tại vẫn chưa có ai đào lại nhưng không thể không đề phòng, tôi nghĩ anh có thể lợi dụng mạch thông tin rộng kia để triệt tiêu nó, Sam, anh sẽ giúp tôi chứ ?"


"Anh có thể từ chối sao ?"


"Anh thử xem ?"


Sam nhún vai.


"...Cô ấy tên gì ? Họ tì tất tuổi, gia cảnh thế nào, người bản địa hay ngoại nhập, có bằng cấp 3 rồi chứ ?"


Nghiến răng nắm chặt tay, Takemichi tức giận:"Anh nghĩ tôi đến hỏi cưới sao ? Đây là một đứa con trai đấy."


"Sao?" Không thể tin nhìn học trò cưng của mình, Sam vội vàng buông ly rượu xuống mà chạy qua chỗ của cậu.


Dáng vẻ lo lắng hiện ra, Sam ngồi sụp xuống mà nắm lấy Takemichi, giọng điệu khẩn thiết.


"Em điên rồi phải không ? Anh nhớ đâu có dạy em "play boy" chứ ? Sao lại trở nên thế này ? Em muốn anh như thế nào nói với...đau quá Takemichi, anh không giỡn không giỡn nữa, mau buông ra, anh vừa bấm lỗ tai, đau lắm đó."


Tức giận đem tai của hắn kéo ngược lên trên, Takemichi nghiến răng nghiến lợi nói:"Mỗi lần gặp tôi anh không chọc cho tức chết thì không chịu nỗi phải không ?"


"Em đang làm gì với một người đàn ông chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa 30 thế ? Anh còn là thầy của em đó!"


Hừ lạnh buông tay, Takemichi đứng dậy phủi phủi tay rồi nói:"Không biết đâu, tôi sẽ gửi thông tin sau, anh nhớ giúp tôi giải quyết đó."


Chỉnh đốn lại quần áo một cách đàng hoàng nhất, Takemichi quay lưng muốn rời đi, thế nhưng khi nhớ đến gã biến thái cậu đã gặp lúc mới vào đây, Takemichi đắn đo thả chậm bước chân mà quay đầu nhìn Sam đang đứng trước gương để xoa xoa tai.


Lúc này, Takemichi còn chưa kịp mở miệng muốn Sam đưa ra ngoài thì điện thoại hắn reo lên, Takemichi chớp chớp mắt mà nhìn qua.


Điện thoại phát sáng thu hút giác quan của cậu,  dòng chữ hiện lên trên đó càng khiến cho cậu tò mò hơn.


Ông chủ lớn...


Không phải Sam là ông chủ ở đây sao ? Vậy không lẽ còn là dưới trướng của ai khác...