[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 88: Đột nhập.






Nóng quá...

Trong mơ màng, Takemichi cảm thấy khó thở mà muốn đẩy vật nặng đang đè trên người của mình ra, cậu cảm thấy có cái gì đó cứ ôm chầm lấy cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích.

Cho đến khi cảm giác lạnh lẽo chạm vào phần da thịt dưới bụng mới khiến cho cậu phần nào thanh tỉnh mà vội mở mắt ra.

Không như tưởng tượng, ánh sáng ban mai từ cửa sổ chiếu vào làm cậu sau khi tỉnh giấc đã phải vội nheo mắt lại.

Tay hơi chống dậy để nhìn xem rốt cuộc là cái gì đang đè lên người mình thì ngoài ý muốn Takemichi lại thấy gương mặt phóng đại của Sanzu.

"Chào!"

Chào con mẹ anh!

Takemichi trong lòng câm nín mà nhìn ra phía cửa.

Cậu tự hỏi tên khốn này rốt cuộc đã làm cách nào để vào được nhà của cậu.

Thấy Takemichi chỉ đưa mắt mà nhìn mình, Sanzu cười nhẹ mà rướn người hôn lên mắt của cậu một cái.

Hắn ôn nhu nói:"Đừng nhìn nữa, anh rất quy củ, tối hôm qua thấy em ngủ say nên cái gì cũng không làm."

Nghe câu nói của hắn thì vẻ mặt Takemichi lập tức trở nên khó coi.

Đưa tay đẩy mặt của Sanzu tránh ra xa, Takemichi không thèm trả lời mà đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.

Không ngăn cản mà chủ động đi theo Takemichi, Sanzu từ phía sau mà vòng tay ôm lấy eo cậu.

Hắn nói.

"Nào, anh đùa đấy." Hôn lên gáy Takemichi, Sanzu kề má hắn lên má cậu mà nhẹ nhàng cọ.

"Sáng nay vừa mới đến thôi, vốn muốn chọc em một chút nhưng không nghĩ em sẽ giận."

Bị con người lớn xác đang cố tỏ ra đáng thương để bám dính lấy mình khiến Takemichi vô cùng bực bội, chán ghét hất tay hắn ra, Takemichi sau khi giải quyết vấn đề cá nhân xong thì phân rõ giới hạn với hắn.

"Anh như thế nào vào được ?"

"Nếu muốn tự nhiên sẽ có hàng vạn cách mà!" Thấy Takemichi từ chối mình, Sanzu cáu kỉnh:"Em đứng xa thế làm gì ? Anh không có ăn thịt em."

"Anh chắc không ?"

"Không!"

Chắc nịt trả lời lại, Sanzu thừa nhận, hắn đúng là không chắc.

Vô từ ngữ nhìn Sanzu, Takemichi mím môi:"Bỏ đi, tôi sẽ xem như không có gì nên anh mau theo cách cũ để đi về đi."

"Cách cũ ?"

"Phải!" Takemichi gật đầu.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Sanzu đi đến mở cửa sổ mà chuẩn bị nhảy xuống thì Takemichi đã vội đi đến chụp đầu hắn lôi lại.

Đùa à ?

Đây là tầng 22 đấy ?

"Anh muốn tự sát ?"

Hả ?

Khó hiểu nhìn Takemichi, Sanzu bị nắm tóc cũng chẳng buồn phản ứng mà chỉ liếc mắt nhìn cậu:"Là em bảo anh theo cách cũ mà."

"...." Takemichi.

Hiểu rồi, ngày hôm qua là vì trời nóng quá nên cậu đã mở cửa sổ, bất lực buông tay ra để day day trán, Takemichi thở dài.

"Sao anh lúc nào cũng khiến cho người khác bất ngờ vậy...leo cửa sổ vào nhà tôi ? Anh có vấn đề về não bộ à ?"

Tiến đến nơi Takemichi đang đứng, Sanzu cúi đầu mà cầm tay cậu lên, hắn nhẹ nhàng xoa xoa:"Anh nhớ em."

"Cái gì ?" Takemichi khó hiểu mà nhìn hắn.

Không mỉm cười nhưng vẫn duy trì ánh mắt chan chứa đủ loại tình cảm, Sanzu cầm tay cậu lên mà đặt lên môi của mình.

"Hôm nay anh đến đây để đưa em đi mua sắm, ngày mai là lễ khai máy rồi, không thể chậm trễ nữa."

Phải rồi, cậu xém nữa thì quên mất.

Không tự chủ rụt tay lại, Takemichi bực bội mà chuyển sang nhéo tai của hắn.

Sanzu bị ăn đau nên phải đành thuận theo Takemichi mà nhích lại gần cậu.

Gầm gừ gia tăng lực đạo, Takemichi nói:"Sanzu, tôi từ trước đến nay là một người có thù tất báo, nếu lần sau anh còn dám tự tiện đột nhập vào nhà thì tôi thiến anh đấy."

Cảm giác đau đớn nhưng đem lại xúc cảm vô cùng chân thật, Sanzu không hài lòng mà luồng tay vào áo của cậu:"Nói đùa, em cắt rồi thì chính mình lấy gì sử dụng ?"

"Còn dám trả treo?"

Tức giận nhéo thêm một bên tai, Takemichi trừng mắt nhìn hắn:"Thế nào? Phục hay không phục?"

"Phục phục, anh con mẹ nó phục em sát đất."

"Hừ!" Takemichi buông tay:"Coi như còn biết điều."

Đau đớn xoa xoa hai bên tai đã đỏ lửng, Sanzu lẩm bẩm:"Nếu không phải vì tương lai sau này anh cmn đã làm chết em ngay tại đây."

"Anh lẩm bẩm gì đó ?"

"À không! Anh nói là em đi thay đồ đi, anh dẫn em đi mua vài bộ trang phục."

Nghi ngờ nhìn thái độ Sanzu đột nhiên quay ngoắc 360 độ, Takemichi vừa tin vừa không mà đi mò mẫn điện thoại, cho đến khi dòng tin nhắn được gửi từ tối hôm qua được bố Ken dặn dò rằng trang phục lần này là do tất cả mọi người tự chuẩn bị thì Takemichi mới buông lỏng cảnh giác.

Mặc dù cậu không thích đi cùng Sanzu nhưng nếu phải tốn thêm tiền taxi thì thôi xem như không lỗ thì lãi, đành chịu vậy.

Đi tìm đại một bộ đồ thường nhật rồi đi vào phòng tắm, Takemichi trước đó còn đề phòng mà ló đầu ra cảnh cáo Sanzu:"Cấm anh giở trò đồi bại đấy, coi chừng tôi báo cảnh sát."

"Em còn nói thì anh không chắc nha."

Rầm.

Nhìn cánh cửa không thương tiếc đóng lại, Sanzu cười khẩy.

Hắn đúng là từ tối hôm qua đã vào nhà Takemichi, thế nhưng với cá tính của cậu thì việc bị xâm nhập quyền riêng tư bất hợp pháp trong một khoảng thời gian dài sẽ khiến Takemichi tâm tồn khó chịu, thành ra hắn đổi thành "sáng nay" vốn là muốn Takemichi bớt nghĩ ngợi về số đo thời gian.

Ngắn một chút còn hơn là dài, thế nhưng những gì hắn nói không phải đùa, đêm qua sau khi vào được thì hắn đã mệt lã mà nằm lên người của cậu để ngủ, chỉ là sáng nay khi tỉnh dậy thấy Takemichi vẫn còn chưa tỉnh nên mới chọc ghẹo một chút thôi.

Từ trong dòng suy nghĩ thoát ra, mắt thấy Takemichi đã xong xuôi tất cả mọi thứ thì Sanzu vươn tay lấy chiếc chìa khoá để ở cạnh bàn mà đứng dậy.

Đi đến đưa tay vặn chốt cửa, thế nhưng tiếng cạch không vang lên như mong đợi.

Takemichi sửng sốt.

Đưa mắt nhìn chốt khoá rõ ràng đã bị cạy, Takemichi câm nín.

Thảo nào, cậu vốn dĩ nên cảm thấy lạ là hắn làm cách nào mà có thể leo cửa sổ vào được đi ?

Mắt thấy Takemichi đã phát hiện, Sanzu không những sợ sấm mà còn vội chụp lấy cái túi xách của cậu để chạy ra ngoài trước.

Tay siết chặt lại thành quyền, Takemichi nghiến răng.

Tên khốn đó, lại lừa cậu thêm một lần nữa.

Được được lắm, Takemichi không nghĩ ngợi mà vội nhanh chân đuổi theo.

"Anh con mẹ nó đứng lại đó cho tôi, Haruchiyo!!!!!!"