Trong khi Lữ Ngọc bận ghen ăn tức ở với nhóc Alpha, cậu đã nằm dài trên giường đọc tin nhắn của người có quyền lực cao nhất nhì đoàn phim này.
Anh chủ nợ: "Xin lỗi nhóc, tôi quên mất phải gửi kịch bản trước cho em, nhưng mà nhóc vẫn làm tốt lắm."
Cố Tinh Vân khẽ bật cười, lòng không khỏi ấm áp, có chút cảm giác được sủng mà còn ngang ngược, trước đó định bụng giận dỗi với người ta. Cậu đọc tiếp dòng tin nhắn thứ hai:
Anh chủ nợ: "Khi nào có thể gặp riêng, tm thì... tôi sẽ lại nói xin lỗi em đàng hoàng."
"Hahaha." Cố Tinh Vân bật cười, anh chủ nợ thật sự vượt ngoài giới hạn tính cách bình thường của anh ấy rồi nhỉ?
Đáng yêu quá đi mất.
001 nhìn kí chủ ngốc ngếch của nó khế "hừ" lạnh một tiếng bảo: "Ngài coi chừng bị gặm đến xương cũng chưa phát hiện ra đó." (3°
"Hả?"
Nhóc Alpha ngơ ngác hỏi lại, chẳng qua 001 nhắm mắt xuôi tay, không nói không rằng, bảo cậu tiếp tục muốn làm gì thì làm.
Cứ coi như cho nhóc con này cơ hội trưởng thành đi, tên kia làm gì có lỗi với chủ nhân nhỏ thì nó lại tính sổ sau vậy.
Phụ huynh già mệt mỏi, thở dài nghĩ như thế đấy.
Vẫn là chủ nhân lớn của nó khiến người yên tâm hơn mà.
Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, cậu trả lời lại, còn biết chọc lại hắn.
Nhóc ngốc: "Em có cần anh xin lỗi đâu, chỉ cần trừ bớt nợ cho em là được rồi hihi."
Gửi tin nhắn xong, Cố Tinh Vân mới rời điện thoại, thả mình nằm dài trên giường, lòng ngổn ngang với những suy nghĩ mới lạ. Cậu biết rằng, Lục Nguyên Minh không giống những người khác. Hắn quan tâm đến cậu theo cách riêng, một cách âm thầm và nhẹ nhàng, nhưng lại dễ dàng khiến cậu cảm thấy bản thân được trân trọng.
Ở một thế giới toàn là người xa lạ, họ ảnh hưởng nhau bởi pheromone của hai loại giới tính đối lập, mọi suy nghĩ và hành động đều dễ dàng bị mất khống chế bởi thứ mùi hương đó. Có một người đã sẵn sàng giúp đỡ cậu vào lúc bản thân cậu lạc lõng nhất, cho cậu một chỗ ở, giúp cậu được học được thứ mình thích, tìm kiếm cơ hội vươn lên cho cậu. Có bắt Cố Tinh Vân cậu làm công cho sếp Lục dài dài cũng được nữa.
Cho nhóc Alpha đủ tiền ăn uống, ngủ nghỉ, đóng phim là được rồi.
Lục Nguyên Minh vừa nhìn thấy tin nhắn từ cậu, khóe môi đã nhẹ cong lên. Hắn nhận ra trong lòng mình dần nảy sinh một loại cảm giác đặc biệt mới lạ, một chút thích thú xen lẫn đâu đó chút bồn chồn khó tả, mỗi khi trò chuyện cùng nhóc Alpha là lại như vậy. Hắn thả điện thoại xuống bàn, đôi mắt thoáng hiện lên nét đăm chiêu. Ban nãy, đạo diễn Trần Tranh đã nói với hắn một câu khiến hắn suy nghĩ mãi.
Trần Tranh đã bảo: "Nhóc kia rất có tiềm năng trong diễn xuất nhưng tôi không thấy được cảm giác yêu đương nhóc đó thể hiện cho lắm. Cậu cảm thấy có thể trong vài tuần khiến thằng nhỏ hiểu nên diễn ánh mắt tràn đầy tình ý như nào không? Nếu không được, tôi nghĩ nên đổi diễn viên."
Hắn là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, cũng là người chủ chốt thu hút khán giả, đạo diễn Trần cũng cho hắn quyết định một số việc trong phạm vi cho phép.
Lục Nguyên Minh nhìn ông trong thoáng chốc, sau đó hắn lặng lẽ nắm chặt chiếc điện thoại trong túi áo nhỏ giọng đảm bảo: "Tôi sẽ đảm bảo giúp em ấy hiểu rõ cách biểu đạt tình cảm qua ánh mắt rõ ràng trong thời gian ngắn, ngài cứ việc yên tâm thưa đạo diễn."
Lục Nguyên Minh không dễ bị lời nói người khác chi phối, nhưng khi nghe đến việc có khả năng cậu sẽ bị thay thành một diễn viên khác, cảm giác lo lắng khó chịu khó giải thích kia lại đến. Hắn hứa với đạo diễn sẽ hướng dẫn cậu hiểu rõ cách biểu đạt tình cảm qua ánh mắt. Hắn biết rõ, không chỉ là diễn xuất mà hắn còn xen lẫn chút tâm tư kín đáo muốn cho nhóc con kia biết.
Lời ai nói không đáng tin, chứ ảnh đế họ Lục luôn là đối tượng được các nhà làm phim, đạo diễn, biên kịch nổi tiếng tin tưởng, phó thác những đứa con tinh thần của mình. Thế lực đằng sau của hắn cũng là một loại khẳng định uy tín khác khiến bọn họ luôn tán thành với mọi lời được thốt ra từ miệng hắn.
"Được, vậy giao cho cậu chỉ bảo cậu ấy."
13 giờ trưa.
Mọi người trong đoàn phim tụ tập đông đủ chuấn bị cho bữa cơm do ảnh đế mời. Lục Nguyên Minh không hề quên mình đã nói, dẫn cả đoàn bao cả nhà hàng gần đó. Đạo diễn Trần cũng không bỏ lỡ cơ hội gọi Cố Tinh Vân lại, dặn dò kỹ lưỡng về lịch quay và cách làm quen với mọi người trong đoàn.
"Cậu thích nghi với không khí đoàn phim một ngày hôm nay đi, ngày mai sẽ chính thức quay." Đạo diễn Trần nói với vẻ trầm ngâm.
Nhóc Alpha gật đầu nhanh chóng như gà mổ thóc, nhiều suy nghĩ lo sợ dâng lên trong lòng nhưng bạn nhỏ không dám biểu hiện ra bên ngoài, lỡ như đạo diện Trần nghĩ cậu là người làm việc không chuyên nghiệp thì phải làm sao.
Khi cậu vừa ngẩn đầu, hai mắt đã chạm phải cái nhìn thân thiện của Lữ Ngọc, thế là Cố Tinh Vân ngốc ngốc cười với cái người vừa lén liếc cậu vào mấy phút trước. Biểu cảm trên mặt Lữ Ngọc xém chút nữa đã không giữ được mà vỡ nát.
Tên ngốc đó cười với cậu ta? Là không thấy cái sự ghét bỏ ra mặt của cậu ta hay là đồ ngu vậy? Chẳng qua... hình như tên đó đúng là đẹp như lời đám người trên mạng nói thật. Hừ, cũng chỉ là hơi đẹp mà thôi. Omega xinh đẹp như cậu ta mới không... rung động trong nhất thời đâu. (1)
001 ở trong lòng mắng nhóc con nhiều lắm rồi.
"Ngài cười với cậu ta làm cái gì?"
"Người ta liếc ngài đó, ngài có biết không?"
"Chủ nhân nhỏ là đồ ngốc mà hazz."
"Mới không có ngốc." Cố Tinh Vân vừa vui vẻ bóc tôm, vừa bình thản đáp lời nó: "Không đáng quan tâm đâu mà, người ta liếc người ta mỏi mắt người ta chứ ta có bị sao đâu." ()
"Bảo ngốc còn không chịu."
Cố Tinh Vân không để tâm đến lời càm ràm của cơ giáp nhà mình nữa. Cậu biết người nọ có ác ý với mình, chẳng qua cậu không có sợ đâu. (2
Nhóc Alpha mạnh lắm, nếu mà đụng tới cậu, cậu liền đánh trả cho nằm luôn. (2°
Còn không thì thôi, cười với họ cho họ khó hiểu một chút, có khi là quê nữa.
Cha nhỏ của cậu đã nói như vậy mà. Phải nghe lời cha dạy mới là trẻ ngoan.
Tác giả có lời muốn nói.
Bạn nhỏ: "Cái gì không giải quyết được thì mình dùng vũ lực.... còn khó quá thì cha nhỏ bảo đem cái mặt mình ra là đủ rồi.