đây không phải nhà mợ cô, lại càng không thể là chỗ của Uông Cảnh Dương.
Chết tiệt! Sao cô lại mất trí nhớ rồi? Chẳng phải tối qua cô đang cùng Uông Cảnh Dương uống bia ăn xiên nướng sao? Rốt cuộc đây là nơi nào? Thế nào mà một giây trước vẫn còn đang ăn xiên nướng uống bia với Uông Cảnh Dương ở bên đường mà vừa mở mắt ra đã...
đã nằm trên một cái giường xa lạ? Lâm Yên cố gắng nhớ lại nhưng chẳng nhớ ra được gì.
Đúng lúc này, di động của cô đổ chuông.
Lâm Yên thuận tay mở ra, sau đó phát hiện tối qua Uông Cảnh Dương đã gửi cho cô vô số tin nhắn.
Cẩu tử: Má nó chứ Lâm Yên! Bà là đồ vô lương tâm! Chuyện lớn như vậy mà không nói cho tôi biết! Rốt cuộc bà có bạn trai từ lúc nào hả?] Cẩu tử: [Bạn trai của bà là ai?] Cẩu tử: [Bao nhiêu tuổi?] Cẩu tử: [Làm gì? Cẩu tử: [Đẹp trai không?
Lâm Yên câm nín, Uông Cảnh Dương lại phát điện gì đây?
Cái gì mà bạn trai chứ? Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng tắm phía đối diện đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông có bộ dạng điên đảo chúng sinh hơn cả Bùi Nam Nhứ bước ra từ trong phòng tắm.
Nếu như cô không nhận làm thì cô vừa nhìn thấy người đàn ông này cách đây không lâu - người đứng đầu nhà họ Bùi kiêm Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn thương mại quốc tế JM - Bùi Duật Thành! Lâm Yên: “...!!!”
Tình huống gì thế này? Người đàn ông này cởi trần, chỉ dùng một cái khăn tắm lớn để quấn quanh eo.
Người đàn ông thấy Lâm Yên ngồi im bên mép giường, đôi mắt lạnh bằng thản nhiên nhìn về phía cô, nói: “Tỉnh rồi.” Lâm Yên ngây ngốc nhìn Bùi Duật Thành, trong nháy mắt, bộ não của cô như có một trăm con voi ma mút đang gào thét chạy qua.
“Bùi...
Bùi Duật Thành.” Ấn tượng trên xe lúc đó quá sâu sắc nên chắc chắn cô sẽ không nhận lầm người.
Cô cố gắng nhớ lại xem tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không thể nghĩ ra nổi.
Chát!
Lâm Yên giơ tay tát cho mình một phát.
Lâm Yên, tỉnh lại đi! Mày đang nằm mơ! Nhất định là mày đang nằm mơ! Bùi Duật Thành đang lau tóc, thấy Lâm Yên đột nhiên tự ra tay đánh mình thì vẻ mặt trở nên phức tạp: “...” Tránh để Lâm Yên tiếp tục tự hại chính mình, anh lên tiếng nhắc nhở: “Có lẽ...
cô cần bình tĩnh một chút.” Lâm Yên chết lặng gật đầu một cách máy móc: “Dạ dạ dạ, đúng ạ! Tôi cần bình tĩnh...
cần bình tĩnh một chút...
bình tĩnh một chút...” Lâm Yên vừa lẩm bẩm vừa cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Cuối cùng...
Cô cắn môi, hoang mang nhìn về phía Bùi Duật Thành: “Tổng giám đốc Bùi...
ngài...
ngài có thể mặc đồ vào trước được không? Ngài như vậy khiến tôi rất khó để bình tĩnh...” Trong mắt của Bùi Duật Thành như ánh lên ý cười: “Được.”