Đối với những người hâm mộ như bọn họ mà nói thì thần tượng mãi mãi là sự tồn tại như thiên thần ở trên trời cao.
Nhưng vừa rồi, trong nháy mắt Bùi Nam Nhứ đẩy cửa bước vào, cô như thấy được nam thần của mình từ trên trời cao bước xuống thế gian đầy khói lửa này.
“Cô Lâm.” Bùi Nam Nhứ khẽ gật đầu với cô coi như là chào hỏi.
Nhưng mà...
Khoảnh khắc khi ánh mắt của Bùi Nam Nhứ chuyển từ người Bùi Duật Thành sang người cố, sự thân thiết đã hóa thành cảm giác khách khí xa cách quen thuộc.
Có điều, chỉ cần thế này thôi đã đủ khiến Lâm Yên kích động ôm tim rồi.
Dù sao đây cũng là lần đầu có được nói chuyện trong khoảng cách gần như vậy với nam thần của mình.
Lâm Yên ngây người hơn nửa ngày, sau đó mới lắp ba lắp bắp mở miệng: “Ảnh đế Bùi...
chào...
chào anh!” Nói xong, ánh mắt cô không khống chế được cứ dính chặt lên người Bùi Nam Nhứ.
Cảm giác kích động của fan não tàn khi nhìn thấy thần tượng của mình thật sự khó mà kiềm chế nổi.
Nhưng mà...
Rất nhanh sau đó, giác quan thứ sáu mách bảo Lâm Yên có cái gì đó không ổn.
Ánh mắt sau lớp kính của người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô trở nên lạnh lùng sắc bén hơn nhiều.
Ngón tay thon dài của Bùi Duật Thành nhẹ nhàng gõ xuống tay vịn của ghế sofa: “Đẹp trai không?” Ba chữ ngắn gọn, lơ đãng này khiến Lâm Yên có cảm giác như có một cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng cô rồi bò lên đỉnh đầu: “.”
Đẹp trai? Tối qua cô vừa làm chuyện “bất kính” với người ta, vậy mà sáng ra đã khen một người đàn ông khác đẹp trai...
Đây có khác nào là đang đội mũ xanh cho Bùi Duật Thành ngay ở trước mặt anh ta? Nhưng...
không đẹp trai? Làm sao cô có thể nói nam thần của mình không đẹp trai được? Không cần hoài nghi, câu hỏi này là câu hỏi “đòi mạng”...
Trong nháy mắt, Lâm Yên vận dụng toàn bộ sức lực có từ thời bú mẹ để hoạt động não bộ rồi hít sâu một hơi nói: “Đẹp...
đẹp trai!” Rồi cô lập tức nói tiếp, “Ảnh đế Bùi đương nhiên đẹp trai rồi, dù sao cũng là em trai của ngài mà! Làm sao có thể không đẹp trai được cơ chứ!” Bùi Duật Thành nghe vậy, sự âm trầm trong đôi mắt chậm rãi tan đi, hóa thành ý cười khẽ.
Giờ phút này, Lâm Yên mới tìm được cơ hội để hỏi: “À...
tôi có thể hỏi...
tôi qua tôi tới đây bằng cách nào được không? Tôi nhớ rõ ràng là tôi đang ăn xiên nướng ở quán ven đường...” Bùi Nam Nhứ có cảm giác ngoài ý muốn, anh ta hỏi lại, “Cô không nhớ gì sao?” Không phải cô tự bảo anh ta đưa cô tới đây sao? Lâm Yên mê man lắc đầu: “Tôi thật sự không nhớ...” Không đợi Bùi Nam Nhứ trả lời, Bùi Duật Thành đã lạnh nhạt lên tiếng: “Cô say rượu bất tỉnh bên đường, chúng tôi không hỏi được địa chỉ của cô nên đã đưa cô về đây.” Bùi Nam Nhứ không biết tại sao anh trai mình lại muốn lừa Lâm Yên.
Thế nhưng, nếu như anh trai anh đã nói như vậy thì hiển nhiên anh ta sẽ không phá ngang.
Thế là Bùi Nam Nhứ ngoan ngoãn gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.” Thì ra là vậy! Thật sự là quá lúng túng rồi! “Cảm ơn! Rất cảm ơn hai vị!” Lâm Yên vội vàng nói.
Bùi Duật Thành lương thiện như vậy, lấy việc giúp người làm niềm vui, vậy mà cô lại làm chuyện như vậy với anh ta, đúng thật là không bằng cầm thú!