“San San ăn nhiều trái cây vào, tốt cho da! Học viện điện ảnh Để Đô là học viện điện ảnh tốt nhất cả nước, con nhất định phải chăm chỉ học tập đấy, biết chưa?” Vương Xảo Tuệ cười tươi như hoa cắt hoa quả đã được làm mát bưng đến trước mặt con gái.
Hạ San San bĩu môi: “Mẹ, thời buổi này đâu còn ai ngày ngày đến trường đi học chứ? Người có cửa đã đi đóng phim từ lâu rồi có được không?”
Lâm Yên nghe vậy thì khẽ nhíu mày, không nhịn được phải lên tiếng: “San San, trong giới giải trí muốn đi được lâu dài thì phải luyện tập kỹ thuật cơ bản cho tốt...” Hạ San San vừa nghe lập tức tỏ vẻ giễu cợt: “Đúng là buồn cười chết đi được! Chị họ, cả giới giải trí đều biết chị diễn dở tệ, vậy mà còn đòi dạy tôi?” Vương Xảo Tuệ cũng không mấy vui vẻ: “Cháu rảnh thì hãy để ý tới chuyện tiền thuê nhà tháng này vẫn chưa nộp đâu đấy!” Lâm Yên biết mình có nói hai người này cũng không nghe nên không nói nữa.
Hạ San San cho Lâm Yên một ánh mắt coi thường, sau đó cố ý tỏ vẻ nói: “Mẹ, chị Thư Nhã đã giúp con sắp xếp một cơ hội thử vai đấy!” Mắt của Vương Xảo Tuệ sáng lên: “Phim gì thế?” “Kỳ phùng địch thủ.
Vai con thử là một vai nữ phụ, đứng tuyến 4*! Nhưng mà mẹ đừng coi thường, đây là tác phẩm có vốn đầu tư lên đến hơn chục triệu tệ đấy! Nam chính là ảnh đế Bùi Nam Nhứ, phía đầu tư là Tập đoàn JM!” (*) Phim Trung Quốc hiện nay thường phân cấp diễn viên, các diễn viên sẽ dựa vào mức độ quan trọng của nhân vật trong bộ phim để có thứ bậc của mình, tạm gọi là phiên vị hoặc tuyến.
Ví dụ vai diễn Hạ San San nói có vị quan trọng thứ 4 nên được gọi là nữ phụ tuyến 4.
Vương Xảo Tuệ nghe xong thì mặt đỏ phừng phừng: “ y da, phim do Tập đoàn JM đầu tư sao? Thế thì đây chắc chắn là tác phẩm lớn rồi! Hẳn là cạnh tranh kịch liệt lắm!!!” “Còn không phải sao? Tuần trước, con bé ở chung phòng kí túc với con đã đi thử một vai quần chúng chỉ có một lời thoại thôi còn trượt nữa là!” “Ngay cả vai quần chúng còn con cũng bị cả đám học sinh chính quy từ các trường hàng đầu tranh cướp đến đầu rơi máu chảy chứ đừng nhắc tới cái kẻ hạng bét nào đó!”
Lúc Hạ San San nói câu này còn cố ý nhìn thoáng qua Lâm Yên một cách khinh bỉ.
“Mẹ yên tâm đi, chị Thư Nhã đã giúp con sắp xếp hết cả rồi! Vai diễn đó chắc chắn là của con! Chị Thư Nhã có quen biết với quản lý cấp cao của Tập đoàn JM đó!” “Thật sao? Thế thì vai diễn này nắm chắc trong lòng bàn tay rồi! Mẹ đã sớm biết chị Thư Nhã của con là người có bản lĩnh nhất mà! Quả nhiên không sai! Đâu có giống người nào đó.”
Bộ phim mà Hạ San San nhắc tới, Lâm Yên cũng đã từng nghe nói.
Đó là dự án phim điện ảnh mới nhất của đạo diễn Khương Nhất Minh, đợt này đang casting tuyển chọn vai diễn.
Có điều, Khương Nhất Minh là đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc trong giới.
Phim của ông xưa nay không chấp nhận những diễn viên được nhét vào, tất cả các vai diễn đều phải thông qua tuyển chọn.
Vai nữ phụ tuyến 4 lần này là một cô gái mạnh mẽ, là một nữ tổng tài có khí chất bá đạo.
Xét về kinh nghiệm và kỹ thuật diễn xuất của Hạ San San thì hoàn toàn không có khả năng giành được.
Cho nên dù Hạ San San có giành được cơ hội thử vai đi chăng nữa thì cũng khó mà được chọn.
Có điều, nghe ngữ khí tự tin của con bé thì chắc Lâm Thư Nhã đã giúp sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Lâm Yên không nghĩ nhiều, tiếp tục cắm đầu tìm thông tin, đằng nào chuyện này cũng chẳng có liên quan gì với cô.