“Ê, liên quan gì tới cô?” Vương Xảo Tuệ lạnh giọng nói.
Những người này có thể giống như bọn họ được sao? San San nhà bà ta có chỗ dựa vững chắc là Lâm Thư Nhã, lần thử vai lần này cũng là do Lâm Thư Nhã đích thân bố trí “Ha ha, vị này chính là cô Hạ rồi! Không sao cả, mời ngồi.” Phùng An Hoa nhìn thấy Hạ San San thì lập tức đứng lên, tươi cười nói.
“Cảm ơn.”
Trông thấy thái độ gần như là nịnh nọt của nhà sản xuất đối với mình thì một chút nghi ngờ cuối cùng của Hạ San San cũng tan thành mây khói.
Cô ta vênh mặt tỏ vẻ ngạo nghễ và thờ ơ.
Không ngờ mặt mũi của chị Thư Nhã lại lớn như vậy, đến ngay cả nhà sản xuất phim cũng phải cúi đầu khom lưng với cô ta.
Vương Xảo Tuệ cũng cảm thấy khí thế hơn nhiều.
Những nữ diễn viên tới thử vai xung quanh lại dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía hai mẹ con Vương Xảo Tuệ.
Rốt cuộc hai mẹ con này có lại lịch thế nào mà ngay cả nhà sản xuất như Phùng An Hoa cũng phải lấy lòng? Thế thì...
hôm nay bọn họ còn có cơ hội hay không? Nhưng mà Khương Nhất Minh là một người nổi tiếng mến tài, rất chú trọng tới diễn xuất nên chắc sẽ không vì thân phận của hai mẹ con này mà làm trái nguyên tắc.
Lúc này, Lâm Yên đang ngồi ở vị trí ngoài cùng bên phải, cách hai mẹ con Vương Xảo Tuệ một khoảng khá xa nên hai mẹ con họ không chú ý tới cổ.
“Sức ảnh hưởng của Lâm Thư Nhã lớn đến vậy sao?” Lâm Yên khẽ nhíu mày.
Tuy Lâm Thư Nhã dựa vào hậu thuẫn không nhỏ của hai nhà họ Lâm - Hàn, thế nhưng dù có chỗ dựa lớn hơn nữa cũng không thể nào có khả năng với tay được đến nơi này mới đúng.
Buổi tuyển chọn thử vai nhanh chóng được bắt đầu.
Ở chỗ thử vai có bày một chiếc giường lớn, trên giường bày một người nộm coi như là nam chính của bộ phim.
Đoạn kịch này rất đơn giản, nam chính trải qua thất bại không gượng dậy nổi, nữ phụ tuyển 4 - là đối thủ một mất một còn của nam chính - đã đến bệnh viện tim anh ta đàm phán.
Mức độ cạnh tranh của buổi thử vai này thật sự rất ác liệt, tất cả những nữ diễn viên tham gia thử sức đều có điều kiện rất tốt.
Người thử sức đầu tiên là một người mới đang rất nổi gần đây.
Cô ấy dường như hơi khẩn trương, hít sâu một hơi rồi nói: “Mình nhất định sẽ làm được!” Khương Nhất Minh: “Bắt đầu đi!” Nữ diễn viên gật đầu, lại hít sâu một hơi rồi đi tới ngồi xuống bên mép giường.
Nữ diễn viên chỉnh lại chăn nệm cho hình nộm, trước gương mặt vô cùng buồn cười của hình nộm, cô chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại biểu cảm của mình.
Mãi đến khi đạo diễn ho nhẹ một tiếng thì nữ diễn viên kia mới lấy lại tinh thần, bắt đầu nói lời thoại.
“Anh...
anh vẫn khỏe chứ?” Diễn đến đây, gương mặt của Khương Nhất Minh sầm sì lại, nổi giận cắt ngang: “Bạn diễn không phải người thật thì không diễn được? Hình nộm buồn cười như vậy sao? Cô tới đây diễn cái gì, cô biết có bao nhiêu lần cô suýt bật cười rồi không?” Lời của Khương Nhất Minh vẫn luôn nặng nề như vậy, chẳng chưa thể diện cho người khác bao giờ.
Ông nói xong, gương mặt của nữ diễn viên lập tức trắng bệch, những nữ diễn viên khác thì lại phì cười.
Lâm Yên: “...” Thật đáng sợ quá! Mau thả cố ra ngoài!