ông xem tôi có giống một nữ tổng tài bá đạo không? Hay là, để cô diễn một nữ lưu manh được không? “Tại sao chị ta lại ở đây?” Hạ San San vừa nhìn thấy Lâm Yên thì chẳng hề giấu giếm vẻ chán ghét trên mặt.
Cái đồ vô dụng này lấy đâu ra can đảm để tới đây thử vai chứ? “Lâm Yên! Mày làm cái gì đấy? Đây là chỗ mày có thể tới sao, còn không mau cút ra ngoài cho tao!” Vương Xảo Tuệ nhìn chằm chằm Lâm Yên, lạnh giọng quát.
Thái độ cứ như đây là ở nhà mình, hất hàm vênh mặt sai khiến.
Vương Xảo Tuệ dứt lời, Lâm Yên nhíu mày nhìn thẳng vào bà ta: “Tôi ở đâu, tôi muốn làm gì là quyền tự do của tôi, có liên quan gì đến mợ! Mợ có tư cách gì ra lệnh cho tôi?” Nếu như là cô của hai năm trước chỉ sợ đã sớm cho bà ta vài cái tát.
“Lâm Yên! Mày là cái thứ gì chứ, mày dám nói chuyện với tạo bằng cái thái độ đấy à?” Vương Xảo Tuệ nổi giận, vốn dĩ con gái bà ta đã giành được vai diễn này, nhưng Lâm Yên chẳng biết chui từ đâu ra làm lãng phí thời gian của hai
mẹ con bà ta.
“Nếu không thì phải dùng thái độ gì?” Lâm Yên lạnh giọng.
Cô đã cho mẹ con họ đủ mặt mũi rồi đúng không? “Ở nhà tao, ăn của tao, uống của tao mà còn dám xấc láo! Được, trước ngày mai nếu mày không nộp tiền thuê nhà thì cuốn xéo ra khỏi nhà tao ngay!” Vương Xảo Tuệ cười lạnh.
Đằng nào cái loại vô dụng như Lâm Yên diễn vai quần chúng còn không xong thì sao có thể diễn tổng tài bá đạo? Con gái bà ta là sinh viên ưu tú của Học viện điện ảnh Để Đô, loại người như Lâm Yên có xách giày cho con gái bà ta còn không xứng, sao có thể cạnh tranh với San San nhà bà ta? “Mẹ, đáng nhẽ phải ném đồ của chị ta ra ngoài từ lâu rồi, mẹ thiếu chút tiền thuê nhà đó sao?” Hạ San San thờ ơ nói.
“Các vị, người này không được học diễn chính quy, thậm chí còn không học đại học! Diễn một vai quần chúng cũng không xong! Để nó thử vai chẳng phải là lãng phí thời gian hay sao, tôi thấy cứ để nó đi đi thôi!” Vương Xảo Tuệ đột nhiên nhìn về phía Phùng An Hoa nói.
“Chuyện này...” Phùng An Hoa lâm vào thế khó xử, mặc kệ thế nào vẫn phải làm theo đúng quy định, làm gì có chuyện chưa để người ta thử vai xong đã bắt người ta rời đi, thật quá vô lý.
“Cái gì? Đúng là mất thể diện quá đi mất, diễn quần chúng không xong, còn định chạy tới thử vai?” Một nữ nghệ sĩ mặc váy đỏ lạnh giọng cười, nói.
Cô ta còn đang rầu rĩ không biết phải lấy cớ làm quen với Hạ San San như thế nào, ai dè cơ hội lại tự mình dâng tới cửa.
“Đúng thế, sao người này lại như vậy chứ? Đã ở trong nhà của cô Hạ lại còn muốn tranh vai diễn với cô Hạ! Mà, cô ta có khả năng đó sao?” “Hừ, nhìn cách cô ta ăn mặc kia, đó là trang phục để thử vai nữ tổng tài bá đạo sao? Tôi trông như là nhân viên phục vụ ấy!” “Ầm ĩ cái gì! Coi đây là chỗ nào hả!” Đột nhiên Khương Nhất Minh đứng dậy, tức giận quát.
Tiếp đó, ông không để bất cứ ai có cơ hội mở miệng, nhìn về phía Lâm Yên nói: “Số báo danh 33, bắt đầu thử vai!”