Tay...
tay của cô đang nắm chặt lấy bàn tay của Bùi Duật Thành!
Má di!
Lại tình huống gì nữa thế này! Chẳng lẽ cô lại làm gì đó “đại nghịch bất đạo” với Bùi Duật Thành nữa? Nhưng rõ ràng là cô không uống rượu mà! Đúng rồi, chẳng phải vừa rồi cô vẫn còn đang ở buổi thử vai sao? Tại sao mới chỉ chớp mắt đã chạy tới phòng bệnh của Bùi Duật Thành rồi? Đúng là gặp quỷ! Lâm Yên còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì...
Hàng lông mi dài của Bùi Duật Thành khẽ cử động, sau đó anh chậm rãi mở mắt.
Mà lúc này, cái móng heo tội lỗi của cô vẫn đang giữ tư thế nắm chặt lấy tay anh...
Lâm Yên: “!!!” Bùi Duật Thành mở mắt, khí thế của người đứng ở trên cao lại trở về trong chớp mắt, xâm chiếm toàn bộ không gian.
Dường như là anh vừa tỉnh lại nên vẫn hơi mơ màng, ánh mắt từ từ lấy lại tiêu cự.
Tiếp theo đó, ánh mắt tỉnh táo kia nhìn xuống bàn tay...
đang nắm chặt lấy tay mình của Lâm Yên.
Đuôi chân mày của anh khẽ nhếch lên, đến mức khó mà nhận ra, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào cô, giọng nói mang theo từ tính khàn khàn vang lên: “Cô Lâm, lại gặp nhau rồi.” Có ngàn lần vạn lần Lâm Yên cũng không nghĩ mình sẽ bị bắt quả tang tại trận như thế này.
Cô vẫn giữ nguyên động tác trộm nắm tay người ta như vậy, duỗi ra không ổn, rút lại cũng không xong.
Trong vòng vài giây, bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng.
Lâm Yên làm vẻ mặt chịu chết, khó khăn cất tiếng: “Ngài Bùi...
nếu...
nếu bây giờ tôi nói với ngài...
không phải do tôi tự chạy tới đây...
tôi bị ma nhập...
ngài có tin không?” Đôi mắt như được che phủ bởi một tầng sương mờ ảo của Bùi Duật Thành chậm rãi lan ra những gợn sóng lăn tăn: “Dựa trên chỉ số thông minh của cô Lâm, có thể nghĩ được lý do như vậy, thiết nghĩ đã rất cố gắng.”
Lâm Yên: “...”
Cô cũng biết mình ăn nói rất vớ vẩn, thế nhưng chuyện này quả thật quá kỳ lạ, ngoại trừ lý do này có thật sự không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn.
Trong lúc Lâm Yên rơi vào trạng thái sụp đổ, cánh tay cô đã tê cứng cả lại, quên cả việc cử động.
Bùi Duật Thành nhàn nhã nhìn những ngón tay nho nhỏ trắng ngần kia, “Hay là...
cô Lâm vẫn còn muốn tiếp tục?” Lâm Yên lập tức rụt tay lại như sờ vào củ khoai lang nóng phỏng tay, “Không không không! Không muốn! Xin lỗi ngài!” Thị lực của Bùi Duật Thành hình như không được tốt lắm, trong mắt giống như bị một tầng sương mù bao phủ khiến người ta có một cảm giác kiêng dè.
Như thể anh có thể nhìn thấu tất cả mọi người, nhưng không ai nhìn thấu được anh.
Bùi Duật Thành chậm rãi ngồi dậy, với lấy kính đeo lên: “Tôi nghĩ cô Lâm cần cho tôi một lời giải thích.”