Rốt cuộc cậu với ông bố của cậu lấy đâu ra cái ảo tưởng cậu cực kì mạnh thế hả?” Một đội viên của ZH1 nói thẳng.
“Đúng rồi, còn vị hoa tiêu tên Thanh Lễ gì gì đó nữa, ngay cả mấy cái chỉ dẫn đường đua cơ bản nhất còn không nhớ được mà lại dám bắt cô Lâm bái gã làm thầy? Đúng là hài hước.” “Đúng thế, chỉ mình cô Lâm mà đã khiến Speed phải ăn hành rồi, lại còn bái tên đó làm thầy? Ngồi trong giếng lâu quá rồi nên không biết bầu trời là như thế nào chắc?” Thanh Lễ đen sì mặt, nhưng lại chẳng thể phản bác nổi một lời.
“Lâm Yên...
chỉ một mình nó đua thắng Speed!!” Hạ Minh Khải không thể tin nổi thốt lên, “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Nhất định là nhầm rồi, nó sao có thể” Lúc này, Không Quân đột nhiên nhìn về phía Lâm Yên, mỉm cười hỏi: “Cô Lâm...
C...có thể trao đổi cách liên lạc hay gì gì đó với tôi không? Tôi có vài câu hỏi về kỹ thuật đua muốn hỏi ý kiến cô.” “Tôi?” Lâm Yên nhìn Không Quân, sau đó mỉm cười nói: “Đại thần Không Quân, kỹ thuật lái của tôi chỉ là chút da lông ấy mà.
Lần trước thắng Speed hay hôm nay thắng WW đều do tôi ăn may cả thôi.” Không Quân lập tức phán bác: “Cô Lâm khiêm tốn quá rồi!” Đùa gì vậy, nghĩ tôi không biết cô chính là Yeva sao! “Tôi nói thật.” Lâm Yên hít sâu một hơi rồi từ chối một lần nữa.
Thái độ của tên Không Quân này đối với cô quá kỳ lạ.
Cho dù lần trước cô thắng bọn họ đi nữa thì cũng không thể ân cần như thế này được.
Đã là tay đua chuyên nghiệp thì ai chẳng có kiêu ngạo, kể cả có thua trong lòng cũng chưa chắc đã phục đối phương.
Đội viên của đội xe nhà họ Hạ khiếp sợ nhìn Lâm Yên, Không Quân muốn trao đổi cách liên lạc với Lâm Yên nhưng lại bị Lâm Yên từ chối! “Aiz, cô Lâm đừng như vậy mà.
Cô cứ cho tôi cách liên lạc, tôi cam đoan sẽ không quấy rối hay làm phiền đến cổ đâu! Thật đấy!” Không Quân mặt dày đòi hỏi.
Cách liên lạc với Yeva, anh ta nhất định phải có được! Nhân lúc Yeva vẫn còn đang ở thân phận Lâm Yên thì nhất định phải lấy được, nếu không chờ đến ngày cô trở lại thân phận Tử thần đường đua thì đừng nói cách liên lạc, muốn gặp mặt một lần cũng khó hơn lên trời.
Đối mặt với sự mặt dày của Không Quân, Lâm Yến hết nói nổi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô đành phải trao đổi cách liên lạc với anh ta.
Sau khi đòi bằng được cách liên lạc với Lâm Yên, Không Quân mới cảm thấy thỏa mãn, “Được rồi cô Lâm, hôm nay chúng tôi không làm phiền cô nữa...
Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước!” Nói xong, anh ta dẫn Speed rời khỏi sân.
“Đội trưởng! Cho em cách liên lạc với cô Lâm với!” “Đội trưởng...
em...
em cũng muốn!!!” Lâm Yên: “...”
Sau cuộc đua, người của WW vẫn không hề lộ mặt, dường như bọn họ không phục với kết quả này.
Nhưng Lâm Yên chẳng buồn quan tâm, đằng nào chuyện này cũng chẳng có liên quan gì với cô cả.
WW không ra mặt không có nghĩa là kết quả cuộc đua này không được tính.
“Ông ngoại, cháu còn có chút việc nên đi trước ạ.” Lâm Yên ném mũ bảo hiểm và găng tay sang một bên, nói với Hạ Định Khôn.