Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 353: Muốn thưởng gì?




Đúng lúc này, khi Lâm Yên đang đứng chết trân tại chỗ thì thấy Bùi Vũ Đường hấp tấp chạy về phía cô.

Vừa thấy Bùi Vũ Đường, Lâm Yên lập tức kéo cậu ta tới hỏi: “Sao anh của cậu lại tới đây? Cậu nói cho anh ấy biết chuyện tôi đi đua xe?” Bùi Vũ Đường đau khổ nói: “Sao có thể! Em là đứa rất kín mồm kín miệng đấy nhé! Em cũng không biết sao anh em lại biết được, thấy anh ấy đột nhiên xuất hiện em cũng bị doạ cho hết hồn!” “Sao cậu không nói cho tôi biết sớm chứ?”.

“Lúc đó chị sắp thi đấu rồi, em sợ ảnh hưởng đến chị!” “Ảnh hưởng cái rắm!” Loại thi đấu này thì có cái quái gì có thể ảnh hưởng chứ hả?

Nhưng mà...

Lâm Yên lén lút liếc mắt về phía Bùi Duật Thành, yếu ớt nuốt một ngụm nước miếng.

Mà cũng không chắc là...

sẽ không bị ảnh hưởng gì...

“Chị dâu, giờ chị nên nghĩ xem nên giải quyết thế nào đi! Hai người vất vả lắm mới quay về mà giờ lại đòi chia tay nữa thì em thật sự không chịu nổi đâu...” Bùi Vũ Đường tuyệt vọng nói.

Nghe Bùi Vũ Đường nói vậy, sắc mặt Lâm Yên cũng đen sì lại.

Cô chia tay với Bùi Duật Thành chứ đâu có chia tay với cậu ta đâu mà cậu ta không chịu nổi chứ? Lâm Yên đau đầu nói: “Ê, nghe nói anh cậu ghét đua xe lắm à?” Bùi Vũ Đường lầu bầu nói: “Cũng vì chuyện đua xe mà anh ấy mới đuổi em ra khỏi nhà đấy! Chỉ cần em nhắc tới hai chữ đua xe...

à không, chỉ cần em lái xe hơi nhanh một chút thôi là anh em sẽ tức giận thì chị đoán đi?” Lâm Yên ngơ ngác: “Vậy chẳng phải là xong đời rồi sao..” Bùi Vũ Đường: “Em cũng thấy thế...” Lâm Yên: “...”

Hết cách, cuối cùng Lâm Yên chỉ có thể rầu rĩ đi về phía Bùi Duật Thành.

Hôm nay, anh không mặc vest mà mặc một bộ đồ thường ngày, nhìn rất tùy ý nhưng vẫn khiến nai con nhỏ trong tim cô chạy loạn.

“Thi đấu xong rồi?” Bùi Duật Thành nhìn cô, hỏi.

Xét theo biểu cảm trên mặt thì có vẻ như anh không giận.

Nhưng mà cảm xúc của Bùi Duật Thành xưa nay vốn đã rất khó đoán, cho nên Lâm Yên không đoán được thái độ lúc này của anh là gì.

Lâm Yên dè dặt gật đầu, nói: “Khụ, đúng vậy...

xong rồi...”

Bùi Duật Thành: “Cùng nhau ăn tối chứ?”

Sao mà Lâm Yên có thể không đồng ý cho được, cơ hồ Bùi Duật Thành vừa dứt lời cô liền gật đầu lia lịa: “Được...

được.” Lâm Yên trả lời xong lại không nhịn được hỏi thêm một câu: “...

ngài Bùi này...

vừa rồi ngài...

xem tôi thi đấu à?” Bùi Duật Thành gật đầu: “Ừ.” Lâm Yên âm thầm rơi lệ, thể này chẳng phải là bắt gian tại trận hay sao? “Chuyện...

chuyện đó...

nói thế nào thì được nhỉ...

thật ra...” Hay là nói vốn dĩ cô không hề biết đua xe, hơn nữa cũng không thích đua xe.

Chẳng qua là vì đội xe của ông ngoại...

không trâu bắt chó đi cày rồi mèo mù vớ cá rán mới thắng cuộc...? Lâm Yên đang nghĩ nát óc xem nên giải thích như thế nào thì đột nhiên bàn tay to của Bùi Duật Thành đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa: “Thắng rồi, muốn thưởng gì?” “H......?” Lâm Yên sửng sốt đến nỗi ngây người ra.

Bùi Duật Thành chẳng những không tức giận mà còn thưởng cho cô? Bùi Vũ Đường ngồi bên cạnh lập tức dựng thẳng lỗ tai: “!” “Không muốn cái gì sao?” Bùi Duật Thành nhìn cô dịu dàng nói, “Muốn gì cũng được.” Sự dung túng và cưng chiều trong ánh mắt ấy giống như dòng nước biển ấm áp bao trùm lấy Lâm Yên, khiến cô đắm chìm trong đó...