Bùi Vũ Đường đứng bên cạnh sung sướng nói: “Chị dâu, để em đi dọn phòng giúp chị.” Lâm Yên câm nín nhìn Bùi Vũ Đường sung sướng như thể đang mừng năm mới: “Bây giờ muộn rồi.
Tôi muốn về nhà thu dọn một chút.
Hơn nữa căn nhà kia là do bạn tôi thuê giúp nên tôi dọn đi cũng nên nói một tiếng với cậu ấy.” Ánh mắt của Bùi Duật Thành hơi lập lòe: “Uống Cảnh Dương?” Lâm Yên hơi ngạc nhiên, hỏi: “Đúng vậy, chính là Uống Cảnh Dương! Sao ngài lại biết tên bạn tôi?” “Cô từng nhắc đến.” Bùi Duật Thành thuận miệng trả lời.
Lâm Yên: “Ồ? Vậy sao?” Cô không nhớ rằng mình đã từng nhắc tới Uông Cảnh Dương trước mặt Bùi Duật Thành...
Có thể là do cô vô tình nhắc tới nhưng quên mất.
“Cũng nên báo một câu.” Bùi Duật Thành nói, “Cô thu dọn đồ xong thì gọi cho tôi, tôi đến đón cô.” “Được được!”
Quay lại nhà trọ.
Lâm Yên vốn định sáng ngày mai sẽ đi tìm Uông Cảnh Dương nói chuyện.
Nhưng không ngờ, cô lại vừa khéo chạm mặt cậu ta ở dưới lầu.
“Ề! Cẩu tử!” Hai mắt Lâm Yên sáng lên, cô vội vàng đi tới.
“Sao về muộn thế?” Uông Cảnh Dương nhíu mày nhìn cô.
Lâm Yên: “May quá, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với ông đây! Hay là ông mời tôi ăn khuya đi!” Uống Cảnh Dương nhìn cô bằng nửa con mắt: “Vì sao tôi phải mời bà ăn khuya chứ?” Lâm Yên nhướng mày, tỏ vẻ đương nhiên nói: “Hôm nay tôi đua thắng! Ông không chúc mừng cho tôi à?” Uông Cảnh Dương trợn trắng mắt: “Bà thôi đi! Nếu mỗi lần bà đua thắng tôi lại phải mời bà đi ăn thì chẳng phải tôi tán gia bại sản rồi à? Chưa kể cái loại thi đấu này mà còn bảo tôi mời, bà không thấy ngại à?” Đương nhiên Uống Cảnh Dương biết chuyện hôm nay Lâm Yên muốn đi giúp nhà họ Hạ thi đấu.
Chẳng cần phải nghĩ cũng biết kết quả thế nào cho nên cậu ta chẳng quan tâm cho lắm và cũng không có hứng thú nhìn cô đi hành hạ mấy con gà rù đó.
“Bà vẫn chưa trả lời tôi đấy, sao muộn như thế này mới về?” Uông Cảnh Dương hỏi.
Chẳng hiểu sao Lâm Yên hơi chột dạ, cô đảo mắt, nói: “Vì sao tôi không thể về muộn chứ?” “Chẳng phải gần đây bà không có việc gì để làm sao? Thi đấu xong từ lâu rồi, trong nước lại chẳng có bạn bè thì sao lại về muộn được?” Uông Cảnh Dương hỏi lại.
Lâm Yên nghe xong thì hơi câm nín.
Cậu có cần phải nhớ kĩ thể không? Lâm Yên trợn trắng mắt, dứt khoát nói thẳng: “Ở trong nước tôi không có bạn, nhưng tôi không thể có bạn trai sao?” Uông Cảnh Dương còn cho là mình nghe nhầm: “Bà nói cái gì? Nói cái gì?” “Bạn trai!” “Bà lại say rồi đấy à?” Uông Cảnh Dương tỏ vẻ ghét bỏ.
“Tôi không uống, tôi có bạn trai thật!” Lâm Yên không chịu bỏ cuộc.
Vốn dĩ ban đầu Lâm Yên cảm thấy chuyện cô với Bùi Duật Thành chẳng được bao lâu nên không nói cho Uông Cảnh Dương, đỡ cho cậu ta lại hỏi lung tung này nọ.
Nhưng theo tình hình hiện tại, sợ rằng trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không chia tay.
Dù sao Uông Cảnh Dương cũng là anh em của cô, cô không cần thiết phải giấu cậu ta.
Uông Cảnh Dương hết nói nổi: “Ok ok ok bà có bạn trai! Có phải là định nói cho tôi biết bạn trai của bà chính là Bùi Nam Nhứ?” Mấy fangirl thường thích nhận thần tượng của mình làm bạn trai, làm chồng.
Đã không ít lần Lâm Yên trồng cây si trước poster của Bùi Nam Nhứ rồi gào thét này nọ, cậu ta đã sớm quen rồi.
Lâm Yên đáp: “Mặc dù không phải Bùi Nam Nhứ nhưng đúng là có chút quan hệ với Bùi Nam Nhứ.” Uông Cảnh Dương thấy vẻ mặt của Lâm Yên trở nên nghiêm túc, không có vẻ như đang đùa giỡn thì ánh mắt lập tức thay đổi: “Thật? Là ai thế?” Lâm Yên: “Anh của Bùi Nam Nhé - Bùi Duật Thành.”
Uống Cảnh Dương: “...”