Đa Đa: “...” Câu này không sai...
Ông chủ mới này nào đâu chỉ có cứng, coi như Đa Đa có thắp hương tám đời cũng không dám mơ tới! Lâm Yên nhìn hai người họ, nói tiếp: “Chị Lăng, Đa Đa, nếu hai người không có vấn đề gì thì kí hợp đồng đi.
Kí xong là hợp đồng có hiệu lực rồi.” Triệu Hồng Lăng và Đa Đa cùng liếc nhìn nhau.
Nhưng vì cẩn thận, Triệu Hồng Lăng vẫn hỏi thêm một câu: “Người liên hệ tìm em kí hợp đồng là ai? Có vẻ như quyền hạn của người này rất cao, chứ không thì tuyệt đối không có khả năng kí cả hợp đồng với chị, đồng thời cho em tự do chọn trợ lý!”
Vấn đề này Lâm Yến đã sớm bàn bạc trước với Bùi Duật Thành, cho nên lúc này cô có thể nhanh chóng đưa ra một cái tên: “Là Trì Thịnh của tổ Ba!” Bộ phận quản lý nghệ sĩ của Đỉnh Phong được chia ra thành nhiều tổ khác nhau và các tổ này phải cạnh tranh kịch liệt với nhau để tranh đua thành tích.
Mà Trì Thịnh là tổ trưởng của tổ Ba.
Triệu Hồng Lăng nghe thấy cái tên này thì yên tâm hơn phân nửa: “Hóa ra là anh ta.
Chị từng nghe qua tác phong làm việc của người này...
không giống người thường, thích kí hợp đồng với những nghệ sĩ đặc biệt.
Tuy thành tích của anh ta ở Đỉnh Phong không cao nhưng lại là người đứng đắn không đi đường ngang ngõ tắt, không có vấn đề gì.” “Dạ, chị Lăng đã nói không có vấn đề gì tức là không có vấn đề rồi!” Lâm Yên hồn nhiên để theo.
Triệu Hồng Lăng bất đắc dĩ nhìn Lâm Yên, không hiểu sao cô có thể vô tư đến như vậy: “Em để hợp đồng lại cho chị, để chị xem xét kĩ càng lại cho.
Đợi chắc chắn không có vấn đề gì thì hẵng kí.” Lâm Yên: “Vâng ạ, vất vả cho chị rồi!” “À đúng rồi, chuyện em kí hợp đồng với Đỉnh Phong tạm thời cứ giữ bí mật trước đã, đừng để lộ cho bất cứ người nào biết.
Đây không phải chuyện nhỏ, e rằng tới lúc đó sẽ gây nên một trận sóng gió lớn.
Còn về vấn đề nên tuyên bố thế nào thì chắc bên Đỉnh Phong sẽ lên kế hoạch.
Chờ chị xem xong hợp đồng thì chúng ta hẹn tổ trưởng Trình một hôm nào đó để trao đổi vấn đề này kĩ hơn.” Triệu Hồng Lăng dặn dò.
“Dạ, em biết rồi! Chuyện nhỏ thôi chị Lăng, cảm ơn chị nhiều lắm!” Lâm Yên đáp.
Cầm ba bản hợp đồng trong tay, tâm trạng Triệu Hồng Lăng lúc này khó miêu tả được thành lời: “Xem như lần này em khổ tận cam lại.
Tuy tương lai có thể sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn, nhưng cũng có thể coi đó là kỳ ngộ của em...
Đồng thời, cũng là kỳ ngộ của cô.
Thật ra trước đây cũng có rất nhiều công ty trả giá cao để mời cô về.
Những công ty này tuy không bằng Đỉnh Phong nhưng đều tốt hơn Khải Tinh về mọi mặt, thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời đi.
Không ngờ đến cuối cùng cô lại rời đi bằng một cách như vậy.
Triệu Hồng Lăng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mặc khác, cảm ơn em Lâm Yên.
Cảm ơn vì đã tin tưởng chị.” Triệu Hồng Lăng đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy khiến Lâm Yến hơi không quen, bèn cười xòa đáp: “Kìa chị, chị nói gì vậy, em gây bao rắc rối cho chị như vậy mà chị chưa từng bỏ em.
Trong lòng của em, bất kể thế nào thì cũng chỉ nhận chị làm người đại diện của em thôi.”
Đa Đa nghe Lâm Yên nói vậy thì làu bàu nói: “Hừ, không ngờ chị cũng có nghĩa khí đẩy...
Thôi bỏ đi, trước đây em có chút hiểu lầm chị, em cũng xin lỗi chị.
Cũng cảm ơn chị để em làm trợ lý của chị, để em có thể tiếp tục ở cùng chị Lăng! Sau này em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, kể cả chị không có được thành tích hạng nhất thì em cũng sẽ coi chị là tổ tông mà hầu hạ!” “Phi...
vậy thì cảm ơn em nhiều nhé!”