Tục ngữ nói, ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, rốt cuộc anh đã bị cái gì kích thích mà đột nhiên lại gặp ác mộng.
Thậm chí còn khiến anh không khống chế được...
Chẳng lẽ...
lúc cố giấu poster bị phát hiện rồi? Hay là...
bị phát hiện cả hai lần? Chắc là...
sẽ không...
xui xẻo...
như vậy chứ? Lâm Yên không trăn trở nghĩ nhiều, để giữ mạng cô chỉ có thể chớp mắt giả ngu hỏi lại: “Hả? Hối...
hối hận? Hối hận cái gì cơ?” Bùi Duật Thành nắm ngược lại tay cô, thấp giọng nói: “Hối hận vì đã đến bên cạnh tôi...
hối hận vì bị tối kéo vào địa ngục.” Giọng nói trầm thấp cùng ánh mắt lạnh bằng kia như hóa thành xiềng xích đang từ từ kéo cô vào sâu trong bóng tối.
Lâm Yên: “...”
Ha ha ha...
Hối hận thì đúng là có hối hận, thế nhưng anh bắt cô vào bằng bản lĩnh của chính mình, cô cũng chấp nhận chui vào rồi chẳng lẽ còn có thể bò ra? Cuối cùng, Lâm Yên chỉ ho nhẹ một tiếng rồi ngẩng mặt lên, thành khẩn cười nói: “Sao có thể chứ, nơi có ngài thì dù có là sa mạc hoang vu, đối với tôi cũng hóa thành ốc đảo.
Với tôi, ngài là nguồn nước ở tận cùng hoang mạc, là nắng ấm trên đỉnh núi tuyết, là ánh sáng trong đêm tối vô tận!!!” Đại khái Lâm Yên cũng không ngờ rằng sẽ có ngày diễn xuất mà cô chăm chỉ học tập lại cứu được cái mạng nhỏ của mình.
Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ mọi người nhất định phải học tập cho tốt! Ngày ngày hướng về phía trước, thêm một ngón nghề là thêm một con đường sống!
Hơn nữa cô còn phải tiếp tục cố gắng, không ngừng thăng cấp tiến hóa thì mới có thể đối phó được với những “con boss” cũng đang không ngừng thăng cấp độ khó.
Lần này, dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của áp lực thì Lâm Yên đã nhanh chóng nhập vai, đối diện với ánh mắt của anh, vẻ mặt của Lâm Yên cực kì thành khẩn: “Hơn nữa, dù ngài có dẫn tôi vào địa ngục thì có sao? Ở đó có ngài mà!” Bùi Duật Thành nghe cô nói, ánh mắt của anh giống như đang chìm vào suy nghĩ phức tạp nào đó mà không ngừng dao động Đây là những gì mà cả đời này anh chẳng bao giờ hy vọng cô có thể chính miệng mình nói ra.
Không ngờ lại có một ngày nghe được cô chính miệng nói như vậy...
Chỉ cần là nơi có anh...
Địa ngục thì có sao...
Ở đó có anh mà...
Những lời này cứ mãi vang vọng bên tai Bùi Duật Thành, giống như một ly rượu mà anh biết rõ đó là rượu độc nhưng vẫn muốn uống, uống để giải cơn khát trong lòng anh...
Một lúc lâu sau Bùi Duật Thành mới khẽ nhếch môi lên, rồi lẩm bẩm một câu gì đó.
Đồ lừa gạt...
Vì anh nói quá nhỏ cho nên Lâm Yên không nghe rõ, bèn cẩn thận hỏi dò lại: “Hửm? Ngài nói gì vậy? Tôi nghe không rõ.” “Cô Lâm không cần lo lắng.” Bùi Duật Thành nhẹ giọng cười, tiếp tục duy trì tư thể nắm bàn tay cô, nói: “Dù cô nói dối gì thì tôi cũng đều tin cả.” “K...khụ...
khụ..” Lâm Yên nghe xong lập tức bị sặc nước miếng của chính mình, hấp tấp nói: “Không có...
không có không có! Tôi không nói dối gì cả! Mỗi một câu một từ của tôi đều phát ra từ tận tâm can!!!” Bùi Duật Thành: “Ừ, tôi tin.”
Lâm Yên: “...”