Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 393: Bà nội đến rồi!




Đa Đa đứng dậy đi mở cửa, thấy Lâm Yên lập tức tươi cười chào hỏi: “Chị Yên tới rồi.” “Gọi là gì nhỉ?” Lâm Yên mỉm cười hỏi.

Đa Đa: “...”

“Bà nội tới rồi!” Đa Đa co rúm khóe miệng lại, chào hỏi một lần nữa.

“Ngoan.” Lâm Yên gật đầu rồi ném túi lên ghế sofa.

“Lâm Yên, chị đã xem kĩ hợp đồng rồi, không có vấn đề gì hết, chỉ là..” Ánh mắt của Triệu Hồng Lặng nhìn Lâm Yên có chút kỳ lạ.

“Chị Lăng, có vấn đề gì à?” Lâm Yên hỏi.

“Chính là tiền lương.” Triệu Hồng Lăng nói thẳng.

“Tiền lương quá thấp nên chị không hài lòng sao?” Lâm Yên khó hiểu hỏi.

“Không phải.” Triệu Hồng Lăng lắc đầu, “Trái lại, tiền lương quá cao.” Trước kia, Triệu Hồng Lăng cũng từng chú ý đến đãi ngộ tiền lương của Đỉnh Phong, biết được một vài người đại diện lâu năm có uy tín sẽ có lương cơ bản và trích phần trăm hoa hồng cao...

Thế nhưng khoản tiền lương trên bản hợp đồng này của cô lại còn cao hơn một chút so với những người đại diện lâu đời khác của Đỉnh Phong.

Mà dựa theo logic bình thường thì đáng nhẽ mức lương và tiền hoa hồng của “lính mới nhảy dù” như bọn họ sẽ không thể nào sánh được với những nhân viên lâu năm mới đúng.

“Cái này chúng ta biết với nhau là được rồi không cần nói ra đâu chị? Chị xem còn có vấn đề gì khác nữa không.” Lâm Yên hỏi.

Nghe vậy, Triệu Hồng Lăng gật đầu nói: “Đối với đãi ngộ của Đỉnh Phong, đương nhiên là chị rất hài lòng rồi, chỉ là cảm thấy kỳ lạ thôi.

Tại sao Đỉnh Phong lại phải trả cái giá lớn như vậy? Chị cũng đã xem hợp đồng nghệ sĩ của em, đãi ngộ cực kì tốt!” “Cái này còn phải hỏi sao? Phải xứng đáng nhận được cái giá này thì Đỉnh Phong người ta mới trả chứ, Đỉnh Phong đâu có làm từ thiện đâu chị!” Lâm Yên cười, đáp.

Đối với lý do này của Lâm Yên, Triệu Hồng Lăng không hề hoài nghi.

Đúng như Lâm Yên nói, Đỉnh Phong không phải là nơi làm từ thiện, ai muốn gia nhập cũng đều phải thông qua vòng xem xét năng lực và tiềm lực để tiến hành định giá.

Dựa theo suy tính của Triệu Hồng Lăng thì tiền lương của người mới như bọn họ nhất định sẽ thấp hơn mức bình quân của công ty, nhưng xem tình hình hiện tại lại khiến Triệu Hồng Lăng hết sức bất ngờ.

Bình thường, thu nhập của người đại diện sẽ theo nghệ sĩ mà bọn họ quản lý, Đỉnh Phong cho Lâm Yên đãi ngộ cực kì tốt cho nên đãi ngộ của Triệu Hồng Lăng và Đa Đa cũng khá cao.

Trước đây, Triệu Hồng Lăng có nằm mơ cũng không dám nghĩ mình có thể vào được công ty hàng đầu trong giới như Đỉnh Phong.

“Tiền lương của em cũng tăng đến gấp mấy lần đó!” Đa Đa hưng phấn nói với Lâm Yên.

Tiền lương trợ lý của Đỉnh Phong đều do phía công ty chi trả chứ không phải nghệ sĩ bỏ tiền túi.

Gia cảnh của Đa Đa không được tốt lắm, có thể nói cô bé là trụ cột kinh tế chính trong nhà.

Vốn cô bé đã hết sức thỏa mãn với mức tiền lương ở Khải Tinh, thế nhưng mà khoản tiền Đỉnh Phong trả cho lại cao hơn Khải Tinh gấp sáu lần.

Chưa kể, đây mới chỉ là tiền lương thực tập.

Nếu cô bé có biểu hiện tốt hơn thì mức tiền lương còn có thể tăng nữa.

Khi mới xem xong hợp đồng, Đa Đa còn ngỡ mình đang nằm mơ.

Lâm Yên và Triệu Hồng Lăng ngồi chờ thêm một chốc nữa thì nhân viên của Đỉnh Phong mới tới.

Người tới là một nhân viên phụ trách kí kết hợp đồng và một nhân viên pháp chế của Đỉnh Phong.