Mặc dù biết anh không nắm được mùi vị nhưng Lâm Yên vẫn hơi để ý đến đánh giá của đối phương: “Thế nào?” Bùi Duật Thành nhìn thẳng vào đôi mắt mong chờ của cô rồi khẽ nói: “Ngọt.” “...” Lâm Yên sửng sốt, ngọt? Rõ ràng là chua mà, mà...
chẳng phải anh không nắm được mùi vị gì sao? “Hả? Chẳng phải là anh không...” Có vẻ như Bùi Duật Thành nhìn thấu thắc mắc của cô nên cười khẽ một tiếng, nói: “Đúng là tôi không có vị giác, nhưng có người nói ngọt' là mùi vị khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.” Cho nên...
anh cho là cái gì mà cô nấu cho anh cũng đều có vị ngọt sao? Trái tim nhỏ của Lâm Yên lại bắt đầu dậy sóng.
Người đàn ông này...
mất khống chế hay không mất khống chế đều cũng có thể dễ dàng lấy mạng của người khác được.
“Ha, ngài thích là được rồi.” Hai má Lâm Yên nóng bừng, rồi nói lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi ngài Bùi, trong căn nhà này có rất nhiều đồ tôi không biết là có được chạm vào hay không.
Hay là ngài nói tường tận một lần những | thứ cấm kị, không thể chạm vào đi, bằng không nhỡ đâu tôi chạm vào cái gì không nên chạm thì sẽ không tốt.” Bùi Duật Thành nghe xong chỉ đẩy mắt kính gọng vàng của mình một cái rồi chậm rãi nói: “Trong nhà này chỉ cần là đồ của tôi thì không có gì là cô không thể chạm vào được.” Không đợi Lâm Yên lên tiếng, Bùi Duật Thành đã ẩn ý nói tiếp một câu: “Đương nhiên bao gồm cả tôi.” “Khụ khụ khụ khụ..” Lâm Yên sặc nước bọt, ho khan một hồi lâu mới hết.
Thoải mái đụng chạm Bùi Duật Thành...
Dừng dừng dừng dừng lại! Cô không hề có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như thế có được không! Từ mấy hôm trước, khi cô bị ép phải ở cùng với anh cả một đêm thì cô đã không dám có bất cứ hành động nào vượt quá khuôn khổ rồi! Sau khi đút canh giải rượu cho Bùi Duật Thành xong, Lâm Yên liền chúc anh ngủ ngon rồi chạy về phòng mình gửi tin nhắn cho Bùi Vũ Đường và Bùi Nam Nhứ, hỏi họ xem trong nhà có những đồ vật gì là của hai người họ để tránh cho ngày sau cô lại giẫm vào vết xe đổ.
Tin nhắn vừa mới được gửi đi, Bùi Vũ Đường đã gửi lại một danh sách vô cùng tỉ mỉ cặn kẽ, Lâm Yên nhìn mà hoa cả mắt...
Cái thằng nhóc thổi này...
ngay cả tất thối nhét dưới ghế sofa cũng nhét vào danh sách này, bộ cổ rảnh lắm hay sao mà đi lấy cái thứ đó chơi? Càng đáng chết hơn chính là cô phát hiện ảnh đại diện của Bùi Vũ Đường đã đổi thành một bức ảnh chữ, trên đó viết: Chúc anh cả và chị dâu trăm năm hòa hợp đến đầu bạc răng long.
Quả thật chói mù mắt! Sau đó, không chỉ Bùi Vũ Đường mà cả Bùi Nam Nhứ cũng gửi một danh sách tương đối cặn kẽ, thậm chí còn ghi chú cả thời gian mà anh ta về nhà mỗi ngày để tránh đỡ phải chạm mặt nhau.
Khát vọng sống sót của hai anh em này cũng mạnh ghê ta...
Còn về chuyện của Tinh Trầm, Lâm Yên quyết định phải đợi độ hảo cảm của Bùi Duật Thành đối với cô tăng lên một ít nữa rồi mới nói, như vậy an toàn hơn.
Tinh Trầm có để lại số QQ cho cô làm cách liên lạc, vì thế cô bèn nhắn cho cậu ta một tin nhắn: [Đang đợi thời cơ, không cần nóng vội.] Tinh Trầm nhanh chóng trả lời lại: [Vâng, cảm ơn cô Lâm!] Lúc đọc tin nhắn, Lâm Yên vô tình nhìn thấy chữ kí cá nhân Tinh Trâm, ghi: [Anh Duật và chị dâu dù cho sông cạn đá mòn cũng không thay đổi.] Lâm Yên: “...”
Các người vừa vừa phai phải thôi.
Chẳng phải trong phim truyền hình, khi cô bé lọ lem yêu đương với tổng tài bá đạo thì tất cả những người bên cạnh tổng tài bá đạo đều đứng ra phản đối hay sao? Sao đến lượt cô thì kịch bản lại thay đổi thế này???