Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 478: Đây chính là sự khác biệt




như vậy có lẽ không hay lắm?” Lâm Yên: “...”

Woa, đám đồ đệ của cô thích dừng lại trước vạch đích đều là vì muốn nhục mạ đối thủ, Vân Hiên lại là vì quan tâm đến tâm trạng của đối thủ.

“Không cần đâu.” Lâm Yên bất đắc dĩ nói, “Cậu ta bị làm nhục quen rồi.” “Thể...

được rồi ạ.” Cuối cùng Vân Hiên vẫn nghe lời Lâm Yên chạy qua vạch đích.

Chừng ba phút sau Hạ Nhạc Phong mới đuổi theo tới nơi.

“Trời ạ...

dựa vào đâu chứ? Tôi không thấy cậu có kỹ thuật đua xe kinh người gì mà sao tốc độ của cậu nhanh hơn tôi nhiều thế? Lẽ nào...

tính năng chiếc xe này của tôi không bằng xe của cậu?” Hạ Nhạc Phong thấy Vân Hiên đã về đích từ lâu, hiện đang tán gẫu với Lâm Yên và Hạ Định Khôn thì ngạc nhiên chạy tới.

“Xin lỗi, tôi cũng không biết nữa...

chỉ cảm thấy...

cậu chậm quá...” Vấn Hiên ngẩng đầu, nhỏ giọng giải thích với Hạ Nhạc Phong.

Hạ Nhạc Phong khóc không ra nước mắt, cậu ta chậm như vậy thật sao? Đúng như những gì Hạ Nhạc Phong nói, trên đường đua Vân Hiên không hề bày ra kỹ thuật gì đặc biệt, thậm chí cả cách xử lý các khúc cua cũng rất bình thường.

Nhưng cách xử lý của Vân Hiên quá chi tiết cho nên tốc độ của cậu ta mới nhanh hơn Hạ Nhạc Phong nhiều như vậy.

“Cậu chậm hơn cậu ta là chuyện quá bình thường.” Mạc Thư Vân đứng một bên lên tiếng, “Cách xử lý những chướng ngại trên đường đua của cậu kém xa Vân Hiến cả vạn dặm, mười người như cậu cũng không thắng nổi Vân Hiên.” “Hả? Xử lý chướng ngại trên đường đua?” Hạ Nhạc Phong sửng sốt, cậu ta xử lý không tốt thật sao? “Nhưng mà cậu khiến tôi ngạc nhiên đấy Vân Hiên, tiềm lực của cậu rất lớn.” Mạc Thư Vân quan sát Văn Hiến một lần nữa.

“Cảm ơn đội trưởng...

so với anh em vẫn còn kém nhiều lắm...

Em hy vọng sau này có thể học hỏi anh nhiều hơn, em muốn tiến bộ.” Vân Hiên nói.

“Ha ha ha, cậu nói bùi tại đây! Yên tâm đi, tôi sẽ dạy dỗ các cậu thật tốt, cậu đã vượt qua bài kiểm tra của tôi rồi.” Mạc Thư Vân nói.

“Không sai, đúng là rất giỏi, những đội viên trước đây không ai có thể so sánh được với Văn Hiến cả.

Trình độ thể này có vào thẳng đội xe trung cấp cũng không thành vấn đề.” Hạ Định Khôn nói.

Cậu bé tên Vân Hiên này đã cho ông một sự vui mừng và ngạc nhiên lớn.

“Lão gia tử, ông quá coi thường Văn Hiến rồi.

Chỉ bằng khả năng xử lý đường đua của cậu ta, nếu mà được huấn luyện chuyên nghiệp thì có khi còn đỉnh hơn cả những đội viên phổ thông của những đội xe hàng đầu đấy.” Mạc Thư Vấn đánh giá Vân Hiên rất cao.

“A...anh...

anh Vân, anh làm thế nào vậy, dạy em một chút đi.” Hạ Nhạc Phong kích động chạy tới bên cạnh Vân Hiến, líu rít nói: “Anh thật lợi hại!”

“Cảm...

cảm ơn...

Tôi tự học...

nhưng vẫn chưa đủ...

Chúng ta cùng nhau...

cố gắng...” Vân Hiên bẽn lẽn nói.

“Chuyện huấn luyện tạm thời để qua một bên, hiện giờ đội xe mới chỉ có mấy người chúng ta thôi.

Những người khác tôi đã đuổi đi hết rồi, giờ cần phải tuyển thêm người.

Vân Hiên, trước kia cậu từng tiếp xúc những người trẻ yêu thích đua xe, có thấy tay đua trẻ tuổi nào có thực lực kha khá không?” Mạc Thư Vân hỏi.

Vân Hiến nghe vậy liền trầm tư một lúc mới trả lời: “Hình như...

đều...

không tốt lắm.” “Thôi quên đi, chuyện này để tôi xử lý.

Chờ sau khi tìm được vài tay đua có thực lực vào đội, tôi sẽ huấn luyện cùng với các cậu luôn.” Mạc Thư Vân nói.