“Lần này, bên cạnh công sức của cô Lâm Thư Nhã thì cũng nhờ công lao rất lớn của cậu Hàn Dật Hiên mới có thể mời được nhân vật lớn như Tử thần đường đua Yeva về nước chúng ta, đúng là không đơn giản!” Đội trưởng WW bắt chuyện với Hàn Dật Hiên.
Hàn Dật Hiên nhếch miệng, rất ra dáng: “Thật tình thì cũng là do tôi cực kì yêu thích đua xe, Tử thần đường đua Yeva là tay đua tôi yêu thích nhất.
Thậm chí không chỉ Yeva mà những đồ đệ khác như Lãng Mãng, Đồ Tể...
của cô ấy cũng đều là thần tượng của tôi.
Có thể mời được thần tượng siêu cấp như Yeva tới là niềm vinh hạnh lớn lao của tôi.”
“Con mẹ nó, dối trá phát tởm lên được! Muốn mời thì mời người thật đi, mời một tên hàng giả!” Kỳ Thiệu Nguyên cười lạnh một tiếng.
Kì thực, Lâm Yên lại cho rằng có lẽ Lâm Thư Nhã và Hàn Dật Hiên không phải cố tình mới một kẻ giả mạo tới, dù sao hai kẻ này không có lá gan làm như vậy cho nên cô nghĩ chắc hai kẻ này cũng bị người ta “hố” mà thôi.
Đương nhiên, có bị “hố” thật hay không chẳng liên quan hệ gì với cô cả, việc này chỉ có thể nói là kẻ ác ắt có kẻ ác trị thôi.
“Ha ha, cậu Hàn Dật Hiên không chỉ là một diễn viên có thực lực đang lên của giới giải trí mà còn là người thừa kế của gia tộc họ Hàn.
Dựa vào thân phận của cậu, lại với niềm yêu thích đối với Yeva thì chuyện cậu mới được Yeva tới cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Kỳ Thiệu Nguyên càng thêm khinh bỉ.
Lâm Yên thấy thế liền tò mò hỏi: “Cậu sao thế?”
“Lão Đại nghe đám người này khoác lác kia.
Nhớ năm đó, ngay cả Tư Minh Trạch ngỏ lời mời mà Lão Đại còn chẳng buồn nể mặt.
Tên Hàn Dật Hiên này có thể so được với Tư Minh Trạch sao? Ngay cả tư cách lau giày cho người ta cũng không có ấy!” Kỳ Thiệu Nguyên hậm hực nói.
“Tư Minh Trạch?” Lâm Yên sửng sốt, sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn không nhớ ra được người này là ai.
Năm đó có quá nhiều người gửi lời mời cho cô, loại người gì cũng có.
“Lão Đại, chắc không phải chứ, đến Tư Minh Trạch mà Lão Đại cũng quên được? Anh ta là đầu sỏ của tập đoàn tài chính nước ngoài siêu siêu cấp lớn đó, em nghe nói anh ta còn đánh tay ngang với Bùi Duật Thành của Tập đoàn JM luôn đấy, mà Bùi Duật Thành kia là ai chứ, là một quái vật...”?
Có điều, Lâm Yên không nghe vào tại những lời lải nhải này của Kỳ Thiệu Nguyên, bởi vì cô gái giả mạo trên xe đã chậm rãi bước xuống, để lộ gương mặt của mình.
“Từ thần đường đua...
Yeva!”
Chẳng biết là ai hô lên mà không bao lâu sau toàn bộ ánh mắt của những người có mặt ở đây đều tập trung nhìn hết về phía cô ta.
Cô gái vừa bước xuống mặc một bộ đồng phục đua xe màu bạc, Có mái tóc dài tới thắt lưng, trong đôi mắt ẩn giấu sự lạnh lùng cùng với hơi thở cực kì mạnh mẽ.
Dù chỉ đứng ở phía xa cũng khiến người khác có một cảm giác người lạ chở gần, cao lãnh tới cực hạn.
“Yeva...
Lão Đại...”
Vệ Từ Phong ngây ngốc nhìn cô gái vừa bước xuống, ngay cả hô hấp cũng nhẹ hơn mấy phần, dường như cậu ta đang sợ đây chỉ là ảo giác.
Cô gái lạnh lùng này chính là nữ thần trong trái tim của cậu ta...
Tử thần đường đua Yeva!