Ấm Áp Có Em, Ngọt Ngào Có Anh

Chương 540: Dẫn tao đi nhảy disco




có vấn đề gì sao?” Dù sao thì Bùi Duật Thành vốn không thuộc về cô, chẳng qua cô chỉ muốn tất cả mọi chuyện đều trở về như cũ mà thôi.

Đêm qua Bùi Duật Thành phải đi công tác đột xuất, trước khi đi cô bất ngờ hôn anh một cái, làm cho đến tận bây giờ cô vẫn không bình tĩnh lại được.

Cô chạy đi chơi game nhậu nhẹt như vậy thật ra là vì trong lòng rối loạn mà thôi...

Nghĩ tới đây, Lâm Yên lại càng căm phẫn, cô lớn tiếng chất vấn: “Đêm qua mày lại còn vô liêm sỉ chạy đi hôn người ta nữa.

Nên tất nhiên là tao muốn nhanh chóng rời xa ngài Bùi rồi, nếu không...

ai mà biết mày sẽ dùng cơ thể của tao làm ra chuyện gì chứ?” Trong đáy mắt của Bùi Duật Thành xẹt qua một tia ngoài ý muốn, sắc mặt hơi khó hình dung.

Một lúc sau anh mới lên tiếng: “Cô cho rằng người tối hôm qua...

là tôi?” Lâm Yên khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Đương nhiên là mày! Không phải mày thì là tao chắc? Làm sao tao có thể làm được mấy chuyện như vậy?” “....” Lâm Yên nghe thấy cơ thể của mình phát ra một tiếng cười thì chẳng hiểu sao trong lòng lại chột dạ: “Mày cười cái gì?” Đúng là gặp quỷ rồi! Sao cô lại cảm thấy cách nói chuyện của cái tên “quỷ háo sắc” này hơi giống Bùi Duật Thành chứ? “Cô Lâm, người tối qua không phải là tôi.” “Mày đừng có ngụy biện, chắc chắn chính là mày!” “Cô cho rằng tôi cần phải lừa cô sao?” Bùi Duật Thành ung dung hỏi ngược lại.

Lâm Yên cũng cảm thấy cái tên này không giống như đang nói dối.

Tên này đã làm biết bao nhiêu chuyện vô liêm sỉ như thế, hà tất gì phải chối bỏ? Vậy rốt cuộc chuyện tối qua là sao?

Đúng là đêm qua đầu óc của cô cứ mơ mơ hổ hổ, thậm chí đại não còn trống rỗng mất nửa ngày, cô cứ cho rằng lúc đó mình bị chiếm mất xác...

Lẽ nào tối qua...

người đã làm chuyện đó là cô? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng này! Lâm Yên cố gắng tự trấn an, nói: “Kể cả...

kể cả có là tao đi nữa thì vẫn là lỗi của mày! Mày chưa từng nghe lửa gần rơm lâu ngày cũng bén sao? Ở cạnh một người đàn ông như thế thì ai mà chịu nổi? Tao cố gắng mãi mới giữ mình được!” Bùi Duật Thành hơi nhướng mày: “Thật ra cô không cần phải giữ mình đâu.” Lâm Yên: “Câm miệng! Mày có mưu đồ gây rối thì thôi đi nhưng không được cho phép đổ oan cho tao.

Ngài Bùi đã làm sai điều gì mà để mày vẩy bẩn ngài ấy như vậy! Mày lương thiện chút đi!” Ý thức của Lâm Yên đang gào rú thì tự dưng cảm thấy mê man đi, lúc cô bị nhập thì ý thức của cô hình như cũng không thể tỉnh táo quá lâu.

Lâm Yên chưa kịp phản ứng lại thì đã chìm vào bóng tối...

Trong đầu trở nên im lặng, Bùi Duật Thành biết Lâm Yên đã rơi vào hôn mê.

“Ngủ đi.” Bùi Duật Thành cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Đến khi Lâm Yên tỉnh lại thì thấy mình đang ngồi trên xe taxi.

Lâm Yên thử thăm dò cử động cơ thể thì cô phát hiện mình vẫn không thể khống chế được cơ thể, tên kia vẫn đang ở trong cơ thể của cô! Lâm Yên vừa mới tỉnh lại nên vẫn hơi yếu ớt, cô vùng vằng nói: “Này, mày muốn đưa tao đi đâu?” Bùi Duật Thành: “Về nhà.” Lâm Yên vừa nghe lập tức từ chối: “Không chịu! Tao không về đâu! Ngày lễ tình Nhân mà về nhà sớm thì chán chết!” Trong nhà chỉ có một mình cô, cô không muốn về nhà...

Bùi Duật Thành: “Vậy cô muốn đi đâu?” Lâm Yên: “Ồ, tao muốn đi nhảy disco! Mày dẫn tao đi nhảy disco đi!” Bùi Duật Thành: “..