Ám Dục

Chương 56: Cưỡng ép




"Cô là phụ nữ sao?"

---

Hai chân Dung Ân không ngừng run rẩy, tuyết rơi hãy còn đọng lại trên người, đã tan chảy hết nhờ hệ thống sưởi ấm trong phòng, nhưng rốt cuộc cái băng lạnh của tiết trời lại khiến cô khoan khoái một cách khác thường hơn.

Nam Dạ Tước bước chân trên thảm trải phòng mềm mại đi về phía Dung Ân, trên tay cầm theo một hộp trang sức để trên bàn trà, kẹp giữa hai ngón tay rồi đi đến trước mặt cô giơ lên, "Vốn dĩ là quà mua tặng cô". Người đàn ông vung tay, ném hộp trang sức lên người Dung Ân, chiếc trâm cài đặt trong hộp rớt ra ngoải rồi rơi xuống đất gẫy thành hai nửa.

Vancleek Angles là thương hiệu trang sức đá quí xa xỉ nổi tiếng, người có tiền cũng khó có thể mua nổi, Dung Ân lúc này không hề có tâm trạng thưởng thức, nhận thấy Nam Dạ Tước ngày một tiến lại gần hơn, cô hoảng sợ tìm đường trốn tránh.

Lòng bàn chân, đột nhiên cảm giác như đang giẫm lên vật gì đó, âm thanh răng rắc phát ra.

Chín mươi chín viên kim cương tinh xảo được gắn tỉ mỉ vào chiếc trâm cài đang rơi vung vãi trên sàn nhà, tấm thảm màu đen tuyền, trải đầy kim cương đắt tiền.

Anh cho cô thứ gì, cô đều không quan tâm, thậm chí còn tùy tiện giẫm đạp, khiến anh hao tổn tâm sức chuẩn bị.

"Nam Dạ Tước, anh là đồ đê tiện, bỉ ổi!". Giọng nói chửi mắng, đã truyền đến tai anh.

Người đàn ông nhận thấy cô đang tìm đường trốn chạy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ loanh quanh trong tầm mắt của anh, anh một tay rút thắt lưng, chậm rãi tiến đến, "Tôi vốn dĩ không phải người tốt, đê tiện cũng được, bỉ ổi cũng không sao, cô thoát cũng không nổi".

Dung Ân kiên trì lùi về phía sau, quả nhiên lần được đến tay vịn, cô vội vã đi lên cầu thang, Nam Dạ Tước trái lại không hề khẩn trương, bước đi chậm rãi theo sau cô.

Toàn thân vô lực rã rời, ngay cả bước đi cũng không có sức, Dung Ân hai tay vịn trên tay vịn, cơ hồ như đang bò lên tầng hai, quay đầu nhìn lại, Nam Dạ Tước vẫn đang chậm rãi đi đến, Dung Ân cắn răng, sau khỉ mở cửa phòng ngủ, vội vã dồn toàn bộ sức bình sinh khóa trái.

Thật không may, người đàn ông đã nhanh hơn một bước, đá văng cửa phòng ngủ khiến Dung Ân ngã phịch xuống sàn nhà.

Cô nằm thụp không động đậy trên mặt đất, mái tóc dài che khuất toàn bộ biểu cảm trên gương mặt, chỉ trông thấy hai vai đang không ngừng run rẩy.

Nam Dạ Tước tiến đến chỗ Dung Ân, ngồi xổm xuống, một tay vén tóc cô sang hai bên.

Lọt vào trong mắt là khuôn mặt ửng hồng mà rực rỡ, đôi mắt mê ly cuốn hút, chắc chắn thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Hơi lạnh từ bàn tay truyền đến nửa bên khuôn mặt đang sưng phù, Dung Ân nằm trên sàn nhà, hai mắt nhìn về phía Nam Dạ Tước, tuy rằng đang chịu sự khống chế, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại mong manh, "Vì sao làm vậy?"

"Tôi hành động chưa từng có lý do", Nam Dạ Tước vòng tay qua thắt lưng cô, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, rồi đặt cô trên giường lớn màu đen, "Như vậy tôi mới có thể thỏa mãn".

Chỉ vì sự thỏa mãn của anh mà tùy tiện xem cô như đồ đạc rồi chơi đùa thỏa thích, Dung Ân tay phải nắm lấy cổ tay Nam Dạ Tước, hô hấp đã bắt đầu trở nên gấp gáp, "Anh khỏi cần như vậy, tôi không thể phản ứng..."

Người đàn ông buông hạ thân thể, khuôn ngực kề sát cô, "Nhưng, uống thứ đó, thân thể cô mới ngoan ngoãn nghe lời, có như vậy mới chân thật".

Dung Ân há miệng, định cắn anh, nhưng vừa chạm được đến cổ, toàn thân đã mềm nhũn rã rời, trong cơ thể sôi trào từng cơn nóng hổi, cảm giác xa lạ này khiến cô bắt đầu lo sợ, e rằng, cô sẽ thật sự biến thành một người khác, làm trái lại với trái tim, ngay cả thân thể của chính mình cũng thể khống chế được.

Không gian bên trong đã bắt đầu lan tràn sự ám muội.

Nam Dạ Tước bắt đầu không kiểm soát được hơi thở đang ngày một khẩn trương và gấp gáp.

Dung Ân mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, vạt áo trước, là một hàng khuy cỡ nhỏ. Tay người đàn ông lúc này, đang vô cùng "kiên nhẫn", khuôn mặt biểu cảm gắng gượng.

Kiên trì không được bao lâu, rốt cuộc từ bỏ, hai tay lần tới chỗ cúc áo đã được cởi ra.

Nam Dạ Tước kéo cô lại gần, cởi nốt những khuy áo còn sót lại, rồi nhẹ nhàng cởi áo, theo động tác, trên người cô chỉ còn lại đồ lót.

Một tay xoa xoa bụng dưới của cô, Dung Ân theo lực từ tay anh ngã về phía sau, ngồi trong lòng người đàn ông.

Tấm lưng trần trụi áp sát tấm thân trần trụi của người đàn ông, sự va chạm da thịt khiến lực trên tay anh càng thêm mạnh mẽ, thân thể hai người ngày một quyện hòa.

Áo lót lúc này là vật duy nhất cản trở, Nam Dạ Tước cúi đầu, Dung Ân chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, sau một hồi, toàn thân buông lỏng hoàn toàn. Người đàn ông dùng răng cắn lên ngực của cô. Một tay thả áo lót xuống đất, một tay kia, thuần thục nắn bóp khuôn ngực đẫy đà.

Dung Ân cắn chặt môi dưới, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông lại di chuyển chậm chạp trên tấm lưng trơn nhẵn của cô, lúc thì liếm láp, lúc thì cắn nhẹ, theo sống lưng, di chuyển dần lên trên. Đầu lưỡi chạm đến cổ cô, để lại trên cơ thể cô một dấu hôn đỏ ửng, một tay, lần xuống bụng cô rồi di chuyển xuống dưới, chạm đến vùng nhạy cảm nhất.

"Thật sự chịu được", thanh âm Nam Dạ Tước mang theo sự khiêu khích, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm trên cổ cô, dùng miệng ngậm lấy vành tai cô, mút vào hết sức mê hoặc.

"Ưm..." Một tiếng rên khẽ, tựa như tiếng mèo con, bật ra từ miệng Dung Ân.

Nam Dạ Tước thu hồi thân thể, cười ra tiếng. Một tay sờ đến bên hông cô, hai tay dùng sức, Dung Ân liền chuyển tư thế thành đối diện anh.

Dưới thân người đàn ông, ham muốn cháy bỏng đã không còn kiềm nén được, chỉ trực chờ muốn phá ra.

Vì ngồi ở mép giường, Dung Ân buộc lòng phải ôm lấy cổ người đàn ông, trên trán mồ hôi theo xương quai xanh chảy xuống, nếu như bên trong phòng lúc này có ánh sáng, hẳn hình ảnh cô lúc này sẽ đẹp đến mê mẩn.

Lửa dục vọng đang trực chờ bung tỏa một lần nữa được châm ngòi, ngày một mãnh liệt cuồn cuộn khi sự va chạm mỗi lúc gần gũi hơn.

"Đừng..,” chịu không nổi khi bị dục vọng giày vò chi phối, Dung Ân rên lên thành tiếng, tay quấn lấy cổ người đàn ông, không tự chủ mỗi lúc một chặt chẽ hơn, thân thể căng cứng, khẩn trương.

"Nhanh như vậy không chịu được?" Nam Dạ Tước vẫn tiếp tục khiêu khích thân thể cô, mang theo sự mãnh liệt, nhưng không hề nóng vội.

Một tay xoa nhẹ mắt cá chân của cô, từ trên làn da trắng ngần mềm mại của cô không ngừng câu dẫn trêu trọc, quả nhiên không thể phủ nhận, anh là một cao thủ ve vãn.

Dung Ân khuôn mặt đã nóng bừng đỏ ửng, mái tóc dài buông xõa mê hoặc.

Nam Dạ Tước nới rộng quần lót của cô, một tiếng than nhẹ trầm trầm mà dụ tình gợi cảm vang lên, Dung Ân rối loạn rên lên một tiếng, thân thể ở nơi sâu thẳm nhất ngày một ham muốn, đầu óc cũng bắt đầu mông lung, lý trí cũng lạc đường mờ nhạt.

Dung Ân dưới thân người đàn ông mỗi lúc một ma mị, hai tay bất giác buông lỏng, đầu óc mỗi lúc một trống rỗng mờ mịt, giữa lúc đang rối loạn mơ màng, cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo đang cởi ra quần lót của chính mình.

Thân thể đã bán đứng chính cô, từng bước một cuốn theo dục vọng, Dung Ân cảm giác chính mình đang lâng lâng như nằm trên mây, phía sau lưng là chăn mềm mại, một chốc đã không còn, sô pha, sàn nhà, trên tường, thậm chí ngày cả ban công, khắp nơi đều là dấu tích, rõ ràng cơ thể vốn yếu ớt, nhưng lại khẩn khoản sự thỏa mãn, rất lâu sau, chính mình cũng không rõ đã bất tỉnh trong hoan lạc và trống rỗng hư không như thế nào.

"Kết quả cho thấy cậu đã cho cô ấy uống thứ thuốc chết tiệt gì vậy..."

Giữa lúc mơ màng, nghe được câu nói vang lên.

"Cậu còn nói, thuốc này ai nấy đều có thể dùng? Túc tắc không bằng tôi xem cậu, cả thể lực và tinh thần tốt như vậy, nên cho uống liền mười viên cũng không thành vấn đề?"

"Ít nói nhảm đi, cô ấy sao còn chưa tỉnh?"

"Tỉnh được mới là lạ, giày vò người ta thành ra như vậy...”Từ Khiêm ánh mắt xẹt qua cánh tay của Dung Ân lộ ra từ trên giường, nhưng vết thâm tím còn chưa kịp tán đi, tất cả đều là dấu tích mà Nam Dạ Tước để lại trong cơn hoan lạc. Những nơi không nhìn thấy, ắt hẳn lại càng nhiều vết thương.

"Không đưa cô ấy vào viện sao?" Nam Dạ Tước ngữ điệu lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Như vậy đưa vào bệnh viện, cậu muốn cho tất cả mọi người trên thiên hạ đều biết cậu chơi đùa phụ nữ thành ra như vậy?”Từ Khiêm lấy từ trong hộp thuốc kim tiêm, tiêm một mũi cho Dung Ân, "Kiên nhẫn đợi đi, cô ấy sẽ tỉnh lại, thuốc này chính cậu xử lý, người khác còn không chịu nổi huống chi là cô ấy..."

"Cậu làm sao biết cô ấy không chịu được?" Nam Dạ Tước lướt qua chỗ Từ Khiêm, đi đến giường ngủ ngồi xuống, "Cô ấy và tôi hoàn toàn tương hợp nhau".

Từ Khiêm thu dọn dụng cụ, "Đừng nên đi quá giới hạn, cẩn thận một ngày chính mình sẽ hối hận".

Nam Dạ Tước trước nay thay phụ nữ như thay quần áo, anh không đồng tình, đặt tay lên giường để Dung Ân gối đầu lên, "Tôi hành động chưa bao giờ biết hối hận". Anh buông hạ mi mắt, ngắm nhìn Dung Ân vẫn như đang ngủ say, nếu như không phải cô chọc giận anh, anh cũng không đối xử thô bạo như vậy.

Sau khi tiêm một liều thuốc, Dung Ân ngủ ngày một sâu hơn.

Cô đã có một giấc mơ dài, ở đó, có Diêm Việt của một năm về trước, trên gương mặt là sáng ngời vẻ tư chất cùng sức sống của tuổi trẻ, anh cõng cô trên lưng, đi qua những con đường thân thuộc xa tắp, đã từng, là những nỗi nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Trong giấc mơ, mẹ cô không hề bị bệnh, hình ảnh bà hiền hậu, qua lại hết phòng bếp lại phòng khách, nghe tiếng thái đồ ăn cùng thưởng thức mùi vị lan tỏa, cứ như vậy mới là niềm hạnh phúc ấm áp thật sự... Khi Dung Ân tỉnh giấc, khuôn mặt cô lạnh ngắt, cô biết chính mình đã khóc.

Ánh mắt quét một vòng quanh phòng, hơi thở độc tài vẫn còn lưu lại, loại khí lực này đâu chỉ lưu lại ở căn phòng bốn mươi mét vuông. Dung Ân trở mình, cảm giác toàn thân khó chịu, ngoài trời tuyết đang rơi rất nặng hạt, trên ban công, Nam Dạ Tước ngồi tựa trên ghế sô pha, trong tay là một điếu thuốc đang cháy.

Anh ta không hề hút một hơi nào, chỉ để thuốc cứ như vậy tàn đi rồi rơi xuống mặt đất.

Máu tóc màu đỏ rượu lộn xộn để lộ vẻ phong trần quyến rũ, người đàn ông vứt điếu thuốc trong tay, nghiêng mặt, đôi đồng tử đen láy sáng ngời vừa lúc đối diện Dung Ân, "Tỉnh rồi?"

Cô vốn định né tránh, giả vờ ngủ cũng không được nữa, nên đành miễn cưỡng gật đầu.

Mái tóc đen dài của cô vì trở mình mà buông xuống cạnh giường, Dung Ân ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, "Trời còn chưa sáng sao?"

"Ngủ mơ sao, đã một ngày một đêm trôi qua", Nam Dạ Tước đi đến nằm xuống bên cạnh Dung Ân, một tay đặt lên thắt lưng cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình, "Quả thật nhiệt tình như lửa, lửa còn cháy rất mãnh liệt".

"Vì anh tức giận?" Dung Ân không nhúc nhích chỉ nằm yên, bên tai là nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, "Tôi trong mắt anh cũng chẳng đáng giá, tại sao anh phải nổi cáu?"

Nam Dạ Tước ngồi dậy, ôm lấy cô, đi về phía ban công.

"Anh định làm gì? Cô được quấn trong chăn, "Thả tôi xuống".

Nam Dạ Tước ngồi xuống ghế sô pha ban nãy, đem cô ôm vào lòng, gió lạnh thấu xương thổi tới, khiến thân thể trần trụi trong chăn của cô co quắp lại, người đàn ông cầm lấy ly rượu, ưu nhã nhấp một ngụm, "Tôi dựa vào cái gì để tha thứ cho cô? Cô cũng quá coi trong bản thân rồi..,” Hai người đối diện nhau, sự xúc phạm này, giống như một loại độc dược phản ứng chậm, mới nếm thử lần đầu tiên, sẽ không hề cảm thấy sự đau đớn khổ sở, chỉ khi thời gian trôi đi thật lâu sau, mới từng chút một phát tác.

Dung Ân cười cười, quai hàm hơi nhếch lên cao, chỉ là cô đề cao bản thân, cô và Nam Dạ Tước vốn dĩ là hai đường thẳng song song, nếu không vì những sự việc bất ngờ xảy đến, sau này hai người sẽ như ý nguyện mà tách rời nhau.

Nam Dạ Tước cúi đầu hôn lên cổ cô, Dung Ân cũng không đẩy anh ra, "Sau này đừng cho tôi dùng thuốc được không?"

Cảm giác xa lạ khiến cô hoảng loạn sợ hãi, hơn nữa, còn là một sự sỉ nhục, Nam Dạ Tước không hiểu, anh chỉ đơn thuần tìm kiếm phương thức thỏa mãn nhưng với cô mà nói, hoàn toàn không phải.

Người đàn ông bàn tay đặt ở cổ đem khuôn mặt cô giương lên, tay kia đỡ lấy sau đầu cô, khiến cô chịu sự đè nén, anh đối diện đôi mắt đang thất thần của cô, "Thuốc này, lần đầu tiên tôi dùng cho phụ nữ, Ân Ân, là em không chịu nghe lời, đã ngủ cùng tôi, em còn hy vọng điều gì? Còn muốn trong sạch trở lại bên cạnh anh ta? Tôi khuyên em nên sớm từ bỏ suy nghĩ nực cười này."

Hy vọng như vậy, cô chưa từng nuôi dưỡng, một khi đã mất đi, cô không muốn gượng ép.

"Nếu như tôi muốn trở lại bên cạnh anh ấy, tôi sẽ không chấp nhận sự an bài của anh". Đó là lý do, Tư Mạn cho tiền nhưng cô không hề nhận.

“Ân Ân, em còn có thể yêu nữa không?"

Ngữ khí người đàn ông rất bình thản, anh lại châm một điếu thuốc, ngón tay thon dài khẽ gảy vài cái, ánh mắt chăm chú không hề muốn bỏ xót biểu cảm nào từ trên khuôn mặt Dung Ân.

Yêu?

Ánh mắt cô đột nhiên trở nên sầu muộn, nhưng lại làm bộ thoải mái mà mở miệng, "Còn người sẽ yêu tôi?"

Nam Dạ Tước một tay đặt ở lưng Dung Ân, đôi môi ẩm ướt mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt tươi mát phủ lên môi Dung Ân, bá đạo mà tùy tiện, sau một hồi triền miên, anh cắn khẽ khóe miệng Dung Ân, "Chúng ta, đều không cần tình yêu".

Dung Ân ở lại Ngự Cảnh Uyển thêm mười ngày nữa, cho tới khi vết thương trên mặt đã đỡ đi nhiều, mới tiếp tục đi làm trở lại.

Hôm nay là một ngày tiết trời ấm áp, cô thức dậy sớm, vừa thay quần áo, người đàn ông trên giường đã trở mình, mắt lim dim lộ vẻ buồn ngủ, "Sớm như vậy, đi đâu?"

"Tôi muốn đến bệnh viện trước". Dung Ân lo lắng đến tình trạng sức khỏe của mẹ, mấy ngày qua vì vết thương trên mặt nên cô không dám qua thăm nom, mẹ chắc chắn đang rất nóng lòng.

"Không cần lo lắng" Nam Dạ Tước kéo chăn chỉ để lộ đầu, "Tôi đã dặn nhân viên y tá nói lại với mẹ, cô đi công tác cho bà an tâm".

Dung Ân chải tóc rồi cột lại đơn giản, "Cám ơn".

Ưu điểm của Nam Dạ Tước, có đôi khi không cho phép người khác lơ là, miễn là ngoan ngoãn nghe lời anh ta, toàn bộ những chuyện phiền phức nhỏ nhặt nhất, anh ta cũng sẽ tự mình thu xếp ổn thỏa.

"Sau khi tan ca, cô hãy lái xe tôi về, đi lại như vậy cũng thuận tiện hơn".

"Không cần", Dung Ân không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, đi thẳng về phía phòng tắm toan rửa mặt, "Tôi bắt xe đi lại cũng rất thuận tiện".

Người đàn ông nhìn chăm chú bóng lưng cô, tính cách của cô so với sỏi đá còn ngang ngạnh hơn, đã nói không, vĩnh viễn sẽ là không.

Dung Ân đi xuống tầng, khi qua phòng khách, liên trông thấy chiếc trâm cài đã gẫy đôi trên sàn nhà, cô chần chừ giây lát, cuối cùng tiến đến nhặt lên, nhặt cả những viên kim cương rơi bừa bãi trên thảm bỏ vào túi xách. Quà tặng đầu tiên của anh, đã bị phá hư thành ra như vậy.

Đi tới bệnh viện, y tá đang xoa bóp cho mẹ Dung, Dung Ân bỏ xuống đồ trong tay, đi đến bên giường, “Mẹ”.

Mẹ Dung chuyển động đôi mắt, cổ bà vẫn bất động, Dung Ân ngồi ở cạnh giường, cầm lấy khăn ướt lau tay cho bà, "Con xin lỗi, mẹ, con đi công tác, không thể qua chăm nom".

Mẹ Dung biểu cảm méo mó, sau khi bị trúng gió, Dung Ân đã không còn được trông thấy biểu hiện đôn hậu của mẹ, cô khom lưng, ngón tay khẽ chạm lên trán mẹ, "Mẹ, không cần vội vã, con nhất định sẽ giúp mẹ bình phục, đến lúc đó, chúng ta lại có thể tiếp tục chung sống như trước đây".

Ngón tay bà run rẩy dường như đang gắng sức nắm lấy bàn tay Dung Ân, cô cười yếu ớt, sự bất lực dâng tràn, miễn là có thể trông thấy dáng vẻ tươi cười của mẹ, tất cả mọi thứ đều đáng giá.

Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Dung Ân vội vàng đi đến Nghiêm Tước, hơn mười ngày không đi làm, công việc hẳn đã chất đống.

Vội vàng ăn qua loa bữa sáng, cơm trưa Lý Hủy mang đến giúp cô, khi ăn vốn dĩ không nên làm việc, Lý Hủy nhiều ngày không gặp cô, lại chỉ thấy cô vùi đầu vào công việc, "Trời ơi, khi đang ăn không nên dùng máy tính".

"Hủy, công việc của mình còn nhiều lắm, nếu không làm ngay e rằng không kịp mất".

"Cũng không tới mức như vậy à", Lý Hủy cầm một cốc nước ấm đến trước mặt Dung Ân, "Cậu muốn tự đày đọa bản thân sao?"

Công việc rất nhiều nghiệp vụ chồng chéo, Dung Ân không có cả thời gian nuốt xuôi cơm, Lý Hủy hai tay chống cằm, vừa uống trà sữa, vừa do dự mở miệng, “Ân Ân".

"Ừ?"

"Mẹ cậu đi bệnh viện phục hồi, tình hình giờ sao rồi?"

Dung Ân khó khăn nuốt xuống miếng cơm trong miệng, đôi đồng tử đen láy trùng xuống, "Bác sĩ nói có hy vọng phục hồi".

"Này... anh ta không còn đến tìm cậu gây khó dễ đấy chứ?"

Dung Ân quay đầu ăn một miếng cơm, đột nhiên mùi vị trở nên nhạt nhẽo, "Không hề".

“Ân Ân, tớ biết có những chuyện không nên hỏi, cậu bạn bè cũng không nhiều, đặc biệt ở Nghiêm Tước, mình lại là bạn của cậu..."

Dung Ân ngẩng đầu, ăn qua loa vài miếng cơm nữa, rồi đem hộp cơm vứt vào thùng rác, "Hủy, cậu cứ hỏi đi...". Thực tế, bạn bè cô cũng không có mấy người, nói chuyện tâm sự, lại càng chưa từng.

"Cậu và tổng giám đốc..,” Cô nàng căn môi, có chút bối rối, e ngại Dung Ân sẽ không vui.

"Chuyện mẹ mình là được thu xếp", chuyện riêng tư của cô, với Lý Hủy, cô không hề kiêng kị, "Bây giờ mình cũng không ở nhà".

Câu trả lời như vậy, vốn dĩ không ngoài dự đoán của Lý Hủy, cô chỉ không ngờ, Dung Ân sẽ thẳng thắn với cô như vậy, dù sao trong văn phòng cũng vô kể những bà tám nhiều chuyện, “Ân Ân, cậu yên tâm, mình sẽ giữ bí mật này, mình sẽ bảo vệ cậu".

Dung Ân nghe nói, khóe miệng không khỏi cong lên, "Ừ, cho mình nhờ vào một tay nhỏ bé yếu ớt của cậu".

"Ai nói vậy, tay mình nhiều thịt mà..."

Đối với Lý Hủy, cô hoàn toàn tin tưởng, mấy ngày mẹ cô xảy ra chuyện, Lý Hủy cũng đều toàn tâm toàn ý giúp đỡ, chăm sóc chu đáo, còn giúp cô vượt qua cửa ải gian truân nhất, cô sẽ luôn luôn ghi nhớ.

"Dung Ân, tạm dừng công việc một lát, ra ngoài này", Hạ Phi Vũ đi qua bàn Dung Ân, bỏ lại đằng sau một câu nói.

"Mau đi đi, không khéo lại bị mắng", Lý Hủy kéo ghế rồi ngồi lại bàn làm việc của chính mình, Dung Ân buông tài liệu đang cầm trên tay, nhanh chóng đi ra ngoài.

"Quản lý Hạ, có chuyện gì vậy?"

"Công ty đi gặp khách quý, tổng giám đốc sắp xếp cô qua đó, dặn tôi mang theo cô cùng đi để học hỏi thêm nghiệp vụ đàm phán". Giày cao gót của Hạ Phi Vũ nện lên nền nhà phát ra những âm thanh chói tai, trên người mặc một bộ đồ công sở đẹp mắt càng làm tôn thêm dáng vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát, khách hàng ngày hôm nay là một tay làm ăn có tiếng trong giới, Hạ Phi Vũ đã cất công liên hệ không ít lần, khó khăn lắm mới sắp xếp được một buổi gặp mặt.

Dung Ân không hiểu rõ lý do, chỉ đành theo sau.

Bên trong phòng khách rộng lớn, một người đàn ông đã không còn kiên nhẫn đang chờ đợi, trông thấy có người đi vào, anh ta lịch sự đứng dậy chào hỏi, "Quản lý Hạ, muốn gặp mặt cô một lần quá thật rất khó".

Hạ Phi Vũ đưa tay mỉm cười thuần thạo, sau khi bắt tay, vươn tay tay ý muốn mời người đàn ông ngồi xuống, "Khách hàng hôm nay là tổng giám đốc Tiếu, đương nhiên phải chuẩn bị thật ổn thỏa, tôi sao dám tùy tiện qua loa".

"Miệng nhỏ nhắn của cô quả nhiên ngày càng biết ăn nói", Tiếu Bùi và Hạ Phi Vũ lần lượt ngồi xuống, một cánh tay vươn ra dường như có ý muốn chạm vào khuôn mặt của cô ta, người phụ nữ nhanh nhạy đấy ra, khiến tầm mắt anh hướng về phía khác, "Dung Ân, cô qua đây".

Ánh mắt này, khiến cô nhớ đến vị giám đốc trước đây.

"Ồ, Nghiêm Tước còn giấu một mỹ nhân nữa", Tiếu Bùi quả nhiên đổ dồn sự chú ý vào Dung Ân, "Tước thiếu gia liệu có ý định giữ làm của riêng không vậy?"

"Dung Ân, là người làm báo cáo rất tỉ mỉ, cô ấy nắm rất rõ nghiệp vụ", Hạ Phi Vũ sau khi đem tất cả văn kiện cần thiết đặt lên bàn, chuẩn bị rời đi.

Nhớ lại kinh nghiệm lần trước, Dung Ân cũng trở nên cẩn trọng hơn, "Quản lý Hạ, đề án lần này tôi cũng không nắm rõ lắm, chị cũng là người phụ trách, tôi cũng chỉ là người trợ giúp".

"Nhìn không ra, cô, sợ tôi?" Người đàn ông vuốt cằm, khuôn mặt anh tuấn, nhưng vừa nhìn lại thấy rõ tâm địa, không biết đã đổi lấy bao nhiêu cô gái để có được vẻ phong trần trăng hoa thành thói tới như vậy, "Như vậy đi, cô cứ ngồi cùng tôi, đề án này nếu tốt, câu chữ cũng đâu quan trọng".

Hạ Phi Vũ đã đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, tới gần chỗ Dung Ân thương lượng, "Dự án Vạn Đạt lần trước thất bại trong tay cô, lần này, tôi cho cô nắm chắc phần thắng, chẳng qua chỉ ngồi lại cùng...".