Ám Dục

Chương 58: Đả thương đầu




“Tôi và cô không giống nhau, cô và tôi, lại càng không giống nhau”.



Tiếng động sột soạt truyền đến tai, Diêm Việt trở mình, miệng mấp máy nói những âm không rõ ràng, dường như anh đã tỉnh.

Dung Ân ngơ ngác ngồi ở mép giường, trong tay nắm chặt tấm ảnh.

“Ân Ân…”. Người đàn ông vòng tay qua ôm trọn thắt lưng của cô, sau khi thân thể đã bị kìm chặt, xoay cằm cô hướng về phía mình, “Sao em thất thần vậy?”

Dung Ân thuận thế xoay người, đem tấm ảnh đang cầm đưa đến trước mặt Diêm Việt, “Anh tại sao lại có thứ này?”

Nét mặt người đàn ông đã hồi phục lại vẻ cố hữu (vốn có), nhìn không ra biểu cảm thống khổ như trước đó, ánh mắt anh ta hướng về tay Dung Ân, tựa người vào thành giường, đầu ngón tay thon dài tiếp nhận tấm ảnh từ trong tay Dung Ân, đôi mắt màu nâu, mỗi lúc một u ám, “Đây là, khi anh vừa về nước, có người gửi đến”.

“Ai?”, Dung Ân giọng nói lạc đi để kiểm soát sự run rẩy và mất bình tĩnh.

“Không biết”, Diêm Việt cầm tấm ảnh đặt lên đùi mình, hai tay đặt lên bả vai cô, “Anh đã bí mật phái người điều tra, nhưng tìm không ra đầu mối, đó là một nhà kho bỏ hoang, ngày thường đều không có ai qua lại”.

“Anh đã sớm biết, sao không nói với tôi?”

“Ân Ân, anh xin lỗi…”, Diêm Việt bàn tay đặt sau gáy cô, kéo cô lại gần mình, buộc đầu cô tựa trên vai anh, “Nếu tìm ra bọn chúng, anh nhất định sẽ không tha”.

Dung Ân vội vàng né tránh anh, ánh mắt nhìn thật sâu đôi mắt người đàn ông, “Nam Dạ Tước, tấm ảnh này, là anh sắp đặt để phá hủy tiệc đính hôn êm xuôi”.

Diêm Việt gấp gáp phủ nhận, “Không phải”.

“Vậy thì tại sao?”, Dung Ân giọng nói mỗi lúc một sắc bén, không biết vì cớ gì, ngày hôm nay cô lại cố chấp muốn biết đến cùng câu trả lời.

Đôi bàn tay anh siết chặt hơn bàn tay cô, “Ân Ân, đừng hỏi, cho anh một cơ hội, được không em?”

“Tôi đã không còn là Dung Ân của trước đây, anh vẫn còn muốn tiếp tục sao?”

“Muốn”, Diêm Việt khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột, anh chưa bao giờ để tâm đến thể xác của cô.

Nói cho cùng, mục đích ban đầu của anh chỉ thuần túy là trả thù, giữa lúc anh đang tiến hành điều tra sự tình dở dang, những chuyện không hay lại liên tục xảy đến, khiến anh đi ngược lại chính chủ đích của bản thân, cũng vô tình đem trái tim của chính mình mặc cho thời gian đưa đẩy, để đến lúc này, Dung Ân đã đẩy anh ra quá xa…..Còn sự trừng phạt nào, nhẫn tâm hơn điều này?.

“Việt”, nhìn khuôn mặt hiện hữu trước mắt, từng hơi thở của anh, Dung Ân đều có thể cảm nhận được rõ ràng, “Nếu như, mẹ tôi không thành ra như vậy, chúng ta đã thật sự có hy vọng trở về bên nhau”.

“Anh sẽ tìm bác sỹ điều trị tốt nhất, Ân Ân….”

“Việt, nguyên do không phải chỉ là hồi phục được hay không”, Dung Ân khẽ đẩy anh ra, “Tôi phải về rồi”.

“Trở về, đi đâu?”, Diêm Việt dùng hết sức kéo tay cô, “Trở về bên anh ta?”

Lực từ tay anh thật sự rất mạnh, thậm chí khiến cô đau nhức, Dung Ân vẫn như trước, thái độ dửng dưng, “Việt, tôi chưa từng thật sự thuộc về ai”. Chí ít, trái tim của cô là tự do.

Nếu như cô muốn, một mất một còn? Chỉ là, cô vẫn còn có mẹ, cô biết rõ chính bản thân nên dừng lại ở đâu cho giữ đúng chừng mực.

Cô muốn rời đi, bàn tay đã buông ra của Diêm Việt một lần nữa vẫn cố chấp, “Ân Ân, anh không ép, nhưng chí ít, có thể cùng anh ăn cơm tối được không?”

Bước chân cô dừng lại, người đàn ông đứng dậy theo sau, “Chúng ta không nên cô độc trong ngày Lễ tình nhân”.

Bầu không khí trên đường phố, trước nay vẫn luôn ám ảnh Dung Ân, những ngày này, luôn luôn nhắc nhở cô, chính mình là kẻ cô đơn.

Không nỡ từ chối, càng thật sự không muốn một mình ở lại trong căn phòng trống trải.

Đi xuống dưới tầng, vú Lưu đã chuẩn bị xong bữa tối, “Thiếu gia, Ân Ân, có thể ăn cơm rồi”.

“Không, chúng tôi ra ngoài ăn”.

“Việt”, Dung Ân nhìn vào bàn bày biện rất nhiều món ăn, “Chúng ta ăn ở nhà được rồi”, miễn là, cô không ở một mình là tốt rồi.

“Vú Lưu, bác vất vả rồi ạ”, Diêm Việt mặc áo khoác, đi tới kéo tay Dung Ân, “Anh đưa em ra ngoài”.

“Cứ từ từ”, vú Lưu đột nhiên vui vẻ, “Hai người đi đường cẩn thận”.

Xe đi ra khỏi biệt thự, khi đi tới chợ, Diêm Việt để cô lại trên xe, khi quay về, trong tay anh là hoa và sô-cô-la. Những thứ biểu trưng lãng mạn nhất, đều không hề thiếu.

Đóa hoa hồng diễm lệ đang đua nhau khoe sắc, tỏa hương nồng đượm, Dung Ân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang chuyên chú lái xe của Diêm Việt, nhưng người đàn ông này, tại sao với cô mỗi lúc một xa lạ?

Đi đến nhà hàng, là Cao Tửu, xe dừng lại, Dung Ân vẫn như cũ không động đậy.

“Ân Ân?”

“Chúng ta đi nơi khác được không?”, Nơi này Nam Dạ Tước thường xuyên tới, cô sợ rằng sẽ không may bắt gặp.

“Anh đã đặt bàn rồi”, Diêm Việt xuống xe, một tay vòng ra sau lưng cô, “Em sao vậy?”

Đặt hoa trong tay xuống, Dung Ân xuống xe, “Không có gì, đi thôi”.

Vào trong nhà hàng, bữa ăn Tình nhân của Diêm Việt, đủ loại thức ăn đẹp mắt bày biện trên bàn.

Dung Ân không ăn nhiều, trên bàn ăn, Diêm Việt ngồi ở phía đối diện vươn tay về phía khuôn mặt cô, dường như đã thành phản xạ có điều kiên, Dung Ân nhanh chóng né tránh.

Bàn tay người đàn ông gượng gạo dừng lại giữa không trung, “Khóe miệng em có dính cơm”.

Nói xong, cô nghiêng mặt, tự tay lau, “Ân Ân, anh ngay cả chạm vào em một chút cũng không được sao?”

Dung Ân cúi đầu, chuyên chú ăn thức ăn, đang chuẩn bị đáp lời, đầu vừa ngẩng lên, hai mắt đã đối diện Nam Dạ Tước ở cách đó không xa.

Người đàn ông đứng ngạo nghễ ở trung tâm nhà hàng, bá đạo mà cường hãn đứng chắn đường, hai tay anh ta đút túi quần, thân thể cao lớn theo tư thế đứng nghiêng, ở anh ta, lúc nào cũng toát lên khí thế dũng mãnh, dù chỉ đứng yên một chỗ, không nói lời nào, cũng khiến người xung quanh cảm thấy một áp lực đè nén mạnh mẽ.

Yết hầu cô cơ hồ như đang bị tắc nghẹn, bốn mắt đối diện cùng một lúc.

Động tác của Hạ Phi Vũ thân mật quấn lấy cánh tay người đàn ông, Nam Dạ Tước khóe miệng dường như đang cong lên, như có như không, thần sắc tràn ngập sự nguy hiểm.

Dung Ân vội vã cúi đầu, nơi đông người, anh ta hẳn là sẽ không hành động tùy tiện.

Nhận thấy cô chột dạ né tránh, Nam Dạ Tước nụ cười ngày một cứng nhắc, ám muội.

Anh bước đi bình ổn về phía trước, Hạ Phi Vũ không theo kịp, “Tước, gia đình người ta đang đi ăn, chúng ta không nên làm phiền….”

Chỉ là lời chưa dứt, Nam Dạ Tước đã đi đến trước bàn của hai người, vì ngồi quay lưng, Diêm Việt trước đó không phát hiện ra anh, “Anh muốn gì?”.

Người đàn ông không đáp lời, thân ảnh anh ta vừa đủ che khuất khuôn mặt Dung Ân, một tay để trong túi quần bỏ ra, trong lòng bàn tay là một hộp đồ trang sức.

Thấy anh ta không giận dữ cũng không tha thứ, cô trái lại càng cảm thấy luống cuống.

“Đây vốn là tặng cho cô”, Ngày lễ Tình nhân, anh không thể đi cùng cô, quà cũng đã chuẩn bị từ trước, lại không nghĩ rằng, cô vẫn như cũ tùy tiện hành động.

Cùng lúc đó là vô số những ánh mắt đang chăm chú nhìn vào Dung Ân, không đợi được phản ứng của cô, Nam Dạ Tước lùi về sau vài bước, một cánh tay chặn lối đi của nhân viên phục vụ.

“Quí khách cần gì ạ?”

Người phục vụ đang cầm trên tay một khay thức ăn, Nam Dạ Tước nghiêng mặt nhìn, đem hộp đồ trang sức trong tay bỏ vào trong bát canh còn phân nửa, “Vứt nó vào thùng rác”.

“Vâng”, người phục vụ hai mắt mở to ngạc nhiên, nhìn tên thương hiệu ghi trên hộp đồ, chỉ biết chắc chắn đây là một món trang sức đắt giá, xa xỉ.

“Rác rưởi, giữ lại bẩn tay!”, Nói xong cùng Hạ Phi Vũ rời đi, cũng không quay đầu lại lấy một lần.

Hộp trang sức chìm trong bát canh, vỏ ngoài đã bắt đầu bị làm hư, người phục vụ chưa từng trải qua tình huống này, không biết xử lý ra sao, chỉ biết đứng yên tại chỗ.

Dung Ân làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, nhưng nỗi lòng lại dấy lên những cảm xúc khó diễn tả, một lần nữa, kết cục lại là thùng rác.

Ăn xong cơm tối, Diêm Việt vốn định đưa cô về, nhưng Dung Ân đã mệt đến rã rời, kiên trì muốn tự mình về nhà, Diêm Việt cũng không miễn cưỡng cô, để mặc cô làm theo ý mình.

Căn nhà trống trải, vắng vẻ, cũng không sáng đèn, Dung Ân chỉ biết Nam Dạ Tước vẫn chưa về.

Xỏ dép trong nhà, dò dẫm trong phòng khách tối đen như mực, cuối cùng cũng lên được tầng hai, Dung Ân liền chui vào trong chăn.

Những lúc yên tĩnh, bên tai cô luôn văng vẳng những thanh âm ồn ào, khiến cô không sao ngủ được, ánh trăng xuyên thấu qua ban công chiếu rọi vào trong phòng, vừa đủ hiển hiện khoảng trống bên cạnh cô.

Trên tầng cao nhất của khách sạn Cao Tửu, trong phòng tổng thống, hương thơm của tinh dầu phảng phất dìu dịu, rèm cửa mở ra, có thể thu trọn vào tầm mắt toàn cảnh thành phố Bạch Sa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Phi Vũ tựa trên vai Nam Dạ Tước, đôi mắt cô ta mơ màng, nãy giờ vì uống rượu vang đỏ, đầu óc cũng đã váng vất. Người đàn ông một cánh tay siết chặt bả vai cô ta, một nụ hôn nhẹ đáp xuống vầng trán sáng bóng của cô ta, một đường đi xuống, đôi môi tiếp xúc, nụ hôn trở nên triền miên không dứt.

Nam Dạ Tước mở to đôi mắt, nhận thấy sự ngượng ngùng của cô ta, lại ẩn chứa cả sự sợ hãi, anh ta xoay người, đem Hạ Phi Vũ đặt ở trên giường, “Chuẩn bị sẵn sàng rồi?”

Cô biết rõ người đàn ông này không thích sự chủ động, hai tay khẩn trương đặt lên ngực, “Tước, không phải anh đối với em khác sao?”

Người đàn ông nghe vậy, đôi mắt liền trở nên u ám, hai tay chống bên cạnh hông cô bắt đầu nảy sinh ham muốn. Hạ Phi Vũ nhận ra tình thế, vội vàng ôm lấy thắt lưng Nam Dạ Tước, thôi không ngăn chặn động tác của anh, cô đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội.

Nơi nhạy cảm va chạm, đôi mắt u ám của Nam Dạ Tước nheo lại, hai tay buông lỏng, toàn thân đè nén…..Bên kia, Dung Ân vẫn nằm thao thức, mùa đông cô có thói quen không bật lò sưởi, nhưng luôn có Nam Dạ Tước nằm cùng, chăn đã bị cô đạp ra toàn bộ, khiến chính cô phải chịu lạnh, toàn thân cũng run lên.

Thao thức suốt đêm, vừa thiếp đi không được bao lâu, giữa lúc ý thức hãy đang mơ hồ, từ bên dưới lại truyền đến tiếng động, giống như có người đụng phải vật gì đó.

Dung Ân trở mình muốn ngủ tiếp.

Khi Nam Dạ Tước mở cửa, chỉ thấy cô đang nằm yên trong chăn, hai mắt nhắm nghiền, anh nghênh ngang đi qua, đem thân thể ngã xuống giường, vừa vặn nằm vào khoảng trống bên cạnh Dung Ân.

“A….”, cô vừa muốn ngủ, bỗng nhiên bị giật mình tỉnh giấc.

Dung Ân mở to hai mắt, giữa lúc đang hoang mang, nhận ra người đàn ông bên cạnh, lúc này mới bình ổn lại hô hấp, “Anh về rồi”.

“Ừ”, một cánh tay Nam Dạ Tước vòng qua người Dung Ân, đối diện người đàn ông, Dung Ân thuận tay mở đèn đầu giường, vừa quay đầu, liền trông thấy những dấu hôn vẫn còn để lại rõ ràng trên cổ anh. Cô xem như không nhìn thấy, nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Vì ngủ không ngon giấc, Dung Ân cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô muốn gắng ngủ thêm một chút, nhưng thể lực Nam Dạ Tước vẫn mạnh mẽ khôn cùng, anh nằm đè lên người cô, bàn tay không kiêng nể tùy ý thăm dò, khiêu khích, đôi môi mỏng kề cận khóe miệng Dung Ân.

Mùi nước hoa của người phụ nữ còn lưu lại trên cơ thể người đàn ông ngay lập tức xộc vào cánh mũi, mùi hương mà cô biết rất rõ, là của Hạ Phi Vũ.

Hai tay cô đẩy ra, “Anh đi tắm đi, tôi đang mệt”.

“Cùng người khác ra ngoài gặp gỡ sao không mệt?”, đôi mắt thoạt đầu nhắm chặt của Nam Dạ Tước đột nhiên mở ra, Dung Ân biết anh ta quay về chắc hẳn chỉ để làm chuyện càn rỡ quấy nhiễu. “Chúng tôi chỉ đi ăn cùng nhau một bữa cơm”.

“Cô không cần giải thích với tôi”, Nam Dạ Tước hai tay đặt áp sát hai bên hông của Dung Ân, chống đỡ toàn bộ sức lực của cơ thể, “Tôi không có hứng thú phá bĩnh chuyện của các người, Dung Ân, lúc này Diêm Việt chỉ cần vẫy tay, cô cho rằng có thể đường đường chính chính trở về bên cạnh anh ta? Anh ta cho cô tiền viện phí, vậy nên, cô lại có thể ngóc đầu dậy?”.

Dung Ân cố gắng khống chế bản thân, cau chặt mi tâm, “Tôi không có”.

“Không có? Tôi không tin”, Nam Dạ Tước hai tay nắm lấy cổ tay Dung Ân, ghìm chặt trên đỉnh đầu cô, “Hôm nay là ngày gì, hả? Nếu không phải cô muốn gương vỡ lại lành, sao còn cùng anh ta ra ngoài?”.

“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi”, Dung Ân hận không thể cắn lưỡi chính mình mà chết ngay lập tức để giải trừ khuất tất, việc gì phải cùng anh ta đôi co chấp nhất, “Anh không phải cũng thế sao, anh và quản lý Hạ cùng ra ngoài, còn tính toán cái gì?”.

“Cô quản tôi?”, sự giận giữ khiến anh không khỏi cười thành tiếng, “Tôi và cô không giống nhau, cô và tôi, lại càng không giống nhau”.

Dung Ân bị ép đến cùng quẫn, nghe lời người đàn ông nói, cô chỉ có thể cười tự giễu, đem khuôn mặt hướng về nơi khác né tránh, không muốn tiếp tục giằng co.

Nếu đã có thành kiến sâu sắc, có thể thay đổi được bao nhiêu?

Nam Dạ Tước siết chặt tay cô, nhưng lại vô tình chạm phải nhẫn đeo trên tay phải của Dung Ân, anh kéo xuống nhìn, “Đây là cái gì?”, Trước đây, anh dường như không để ý qua.

Dung Ân nhìn theo tầm mắt anh, đó là khi trước lúc đính hôn, cô và Diêm Việt cùng đi chọn một đôi nhẫn, đã đeo vào, sau này cũng chưa từng tháo ra. Người phụ nữ, vẫn luôn như vậy hành động theo cảm tính, cho dù vết thương lòng có sâu đến cỡ nào, vẫn chấp nhất ôm lấy những hồi ức, không chịu buông tay.

Nhận thấy ánh mắt của Nam Dạ Tước ngày một u ám, Dung Ân vội vã nắm tay thành quyền, bảo vệ chiếc nhẫn, “Không có gì, chỉ là nhẫn thông thường”.

“Thông thường?”, cô cho rằng, Nam Dạ Tước có thể nhìn không ra tâm tư của cô, “Nếu đã không có ý nghĩa gì đặc biệt, cởi ra, thay bằng nhẫn tôi tặng”.

Anh quả nhiên bá đạo thành quen, sự cố chấp của Dung Ân trong chốc lát cũng bùng phát, “Không được”.

“Trả lời tôi, cô dám nói không được”.

“Không được là không được!”, Dung Ân nắm chặt tay, cũng đem nó giấu trong chăn.

Nam Dạ Tước dùng tay hất tung chăn, mạnh mẽ chế ngự tay phải của cô, ép buộc cô tháo bỏ chiếc nhẫn đeo ở ngón tay giữa, khó khăn kháng cự, ngón tay của cô cơ hồ như sắp bị gãy, đau đến tột cùng, “Anh điên rồi sao? Buông tôi ra!”.

“Ngày hôm nay không tháo bỏ được chiếc nhẫn này, tôi sẽ không cho cô tự do!”

Dung Ân gắt gao giữ chặt ngón tay, mặc anh dùng sức bẻ vặn cũng không chịu buông, chống đối như vậy càng khiến Nam Dạ Tước chắc chắn đây là nhẫn Diêm Việt đã tặng cho cô, thế này mới phát hiện người phụ nữ dưới thân anh không chỉ tính tình cáu kỉnh, ngay cả hành động cũng thô bạo, ngang ngược, cư nhiên khiến anh không sao khống chế.

“Được!”, Nam Dạ Tước thở hổn hển, nghiến răng phẫn nộ, “Ngày hôm nay tôi xem cô kháng cự được đến đâu”.

Người đàn ông ngồi dậy, đem âu phục cùng đồ trong cởi bỏ rồi ném xuống sàn nhà, Dung Ân phản kháng nãy giờ, sức lực cũng không còn lại bao nhiêu, ngồi co quắp trên giường, “Anh, anh định làm gì?”.

Ánh mắt vô tình rơi vào vòm ngực tráng kiện của người đàn ông, không ngờ, những dấu hôn vẫn còn lưu lại vẹn nguyên, ướt át đỏ rực.

Nam Dạ Tước đè thân xuống, Dung Ân nhớ đến mùi nước hoa lưu lại trên cơ thể anh ta, ngay lập tức cảm thấy nôn nao, hai tay ra sức chống đỡ, “Nam Dạ Tước, anh không biết vệ sinh sao?”.

“Cô còn chê tôi bẩn?’ Người đàn ông tựa như đang nghe được một truyện hài, “Tôi còn không chê cô, muốn bẩn thì cùng nhau bẩn chứ sao!”

Nam Dạ Tước hung hăng trút bỏ quần áo ngủ trên người cô, Dung Ân dồn sức chống đỡ bên trên, lại không thể ngăn cản ở bên dưới, chỉ đành lòng buông tay thôi kháng cự, nhưng sức lực cũng không hề tiêu hao, còn đủ để chống cự sau này, cổ áo đã bí kéo hỏng, quần cũng đã bị xé rách.

Cô vừa thẹn vừa vội vã, “Nam Dạ Tước, anh còn muốn thô bạo?”

“Cô nói đúng, tôi ngày hôm nay rất có hứng thú!”

Tầm mắt anh rơi xuống tay phải của cô, không quên chiếc nhẫn, dùng sức mạnh khóa trụ cổ tay Dung Ân, giọng nói tràn ngập phẫn nộ, “Ngoan, tháo nó ra”.

“Tại sao tôi phải nghe lời anh?’, Dung Ân tức giận, chẳng lẽ cô không hề có chút ít mảy may sự tự do, “Đây là đồ của tôi”.

“Cả người cô đều là của tôi, cô đương nhiên phải nghe lời tôi”.

Người đàn ông này, trước nay vẫn luôn nói những lời vô lý, Dung Ân không muốn phí phạm lời nói, cơ thể vì giãy dụa mà đã nhoài ra tới mép giường, anh nắm chặt lấy tay cô, cảm giác da thịt như đang bị chà sát đau đớn, Dung Ân bả vai va vào tủ đầu giường, theo bản năng sờ soạng đồ vật từ phía trên, “Tay tôi đau, buông ra”.

Nam Dạ Tước nhất quyết muốn tháo chiếc nhẫn, đầu ngón trỏ của Dung Ân thậm chí đã chảy máu, cô vung mạnh tay trái, cũng không biết chính mình đã lần thấy thứ gì, ngay lập tức nện xuống…..”A…..”.

Người đàn ông kêu lên một tiếng, cả người ngã nhào xuống giường, cô xoay mình dễ dàng, Dung Ân không nghĩ ngợi được nhiều. Cô vội vã lao xuống giường, suy nghĩ lúc này mới thông suốt. Nam Dạ Tước ngồi quì trên mặt đất, tay phải đỡ lấy trán, kêu lên không ngừng.

“Anh không sao chứ?”, Dung Ân buông lỏng tay, “hung khí” đặt trên giường, là điện thoại của cô.

Anh buông hạ tay, máu tươi từ trán túa ra không ngừng, theo khóe mắt chảy xuống khắp mặt, Dung Ân thất kinh, vội vã ngồi xổm xuống giường, “Xin lỗi…..”.

“Cô…..”, Nam Dạ Tước cắn răng chịu đựng, nhưng lại vì vậy mà cau chặt mày, “Cô là người đầu tiên khiến tôi phải đổ máu”.

“Chúng ta đi bệnh viện”, Dung Ân nghĩ là làm, chụp ngay lấy điện thoại toan gọi điện.

Nam Dạ Tước nghe xong, vội vàng vươn tay đem điện thoại trong tay cô ném đi, “Cô còn chưa thấy tôi đủ mất mặt hay sao?”

“Nhưng trán của anh đang chảy máu”.

Người đàn ông một tay bịt kín vết thương, trừng mắt nhìn Dung Ân, “Cô hạ thủ không biết nặng nhẹ sao?”, Ánh mắt vô tình nhìn xuống đầu ngón tay đang chảy máu của cô, Nam Dạ Tước cũng nguôi ngoai cơn giận dữ, lấy điện thoại gọi cho Từ Khiêm.

Không lâu sau, khi Từ Khiêm tới nơi, Dung Ân cũng đã sắp xếp lại phòng ngủ bề bộn trở nên ngăn nắp, Từ Khiêm xem xét vết thương của Nam Dạ Tước, “Phải khâu hai mũi”.

Lời nói ra đơn giản là vậy, cũng khiến Dung Ân toát mồ hôi lạnh, cô vốn dĩ rất sợ đau.

“Nói cái gì?”, Nam Dạ Tước chụp lấy cánh tay Từ Khiêm, “Vậy, khuôn mặt của tôi!”.

“Chỉ là trán, khi lành sẽ không thấy rõ”.

“Cũng không được”, Nam Dạ Tước thái độ quyết liệt, trong người còn có thể, nhưng trên mặt thì không thể.

“Cậu thật khó phục vụ”, Từ Khiêm cầm băng gạc cùng thuốc khử trùng xử lý vết thương, “Ban đêm chú ý một chút, vết thương đau nhức, không chịu được sẽ sốt cao, đây cũng là báo ứng của cậu cả thôi”.

Nam Dạ Tước để mặc anh ta chữa trị, cảm giác đau nhức đỡ hơn, mi tâm cũng giãn ra, anh nhìn thấy Dung Ân ngồi ngoan ngoãn ở góc phòng, lời nói ra cũng không còn hà khắc, “Ban đêm chăm sóc tôi cho tốt”.