Âm Phong Hải Truy Nhân

Chương 2: Gặp Gỡ




Đã trạng vạng, một bầu trời đỏ rực vẻ như những ánh nắng đang ra sức rực rỡ sắc màu trước khi lụi tàn nhường chỗ cho màng đêm buông xuống cùng với cái lạnh buốt người ngày đông...

Tiếng bước chân lịch bịch có vẻ lảo đảo. Chỉ nghe rất nhỏ nhưng tôi đã chạy vụt ra ngó nghiêng xung quanh, bóng dáng một người to lớn như muốn nuốt tươi, ăn sống cả thịt người... đã quen nhưng tim tôi vẫn đập loạn cả lên, làm sao có thể nói không sợ đây.

- "Má ơi! Bá về!"

Tiếng bước chân dồn dập lớn hơn. Âm thanh như đã dừng trước nhà!

- "Má nó! Hai con đĩ chó tụi mày đâu rồi!"

"Thưa bá mới về..."

Nhếch môi ông ta phát ra âm thanh kinh tởm nghe đã biết chẳng phải người huống gì làm cha người ta.


ads

- "Khiếp thật đấy! Cái loại như mày, à! Còn có cái giọng the thé rất phù hợp làm đĩ!" Rồi cười như điên như dại.

Má tôi tức tới run người mà chẳng làm được gì. Chỉ biết nhịn và nhịn có lựa chọn nào khác sao.

- "Tao đói rồi đó! làm việc đi!" Rõ là nói mỉa nhưng cũng phải dọn cơm ra.

Quành ra sau bếp mang dĩa hàu bé xíu ra, rồi nồi cháo loãng đã chuẩn bị từ trước ra. Khựng lại ở gian lớn tôi nhìn ra thấy ổng đang ngồi trước nhà, có chút sợ sệt không biết phải đi lấy chén đũa ngoài trước làm sao, ngộ nhỡ đi qua cho ăn thêm vài cái tát, cái đá nào nữa hay không. Bổng một bàn tay ấm run nhẹ trên vai tôi, chưa kịp hiểu thì bà đã nhẹ nhàng bước qua ngang qua ông ta. Thở phào tôi tiến đến cạnh cửa lỡ có gì xảy ra còn kịp.

Bà đang định vào thì "bộp" một tiếng vang chớp nhoáng đã thấy má ngã xổng xoài trên đất, chén cũng rớt lăn ra. Gã đá thẳng vào bụng người đàn bà ấy mà không thương tiếc. Những vết bầm trên mặt đấy còn chưa tan, miệng vết thương còn chưa lành, những điều tốt đẹp này là do ai ban... Chạy đến đứng chắn trước người má của mình nhưng không phải đối mặt với gã đàn ông kia mà là gian tay che lấy người phụ nữ đáng thương trước mắt.

Rùng người mắt mở to, răng cắn chặt mà chờ đợi.

Tiếng chế giễu cợt nhả kinh người:

- "Má con chúng mày yêu thương nhau nhờ vậy cùng đi chung đi tao tiễn một lượt đỡ phải lo cơm ăn, áo mặc.".

"Bụp...bụp" cơn đau nhói đánh thẳng vào đầu tôi choáng váng gục đầu ôm lấy người trước mắt. Trong cơn choáng ông ta nắm lấy tóc vụt sang bên, ngã lăn ra. Người đàn bà hao gầy ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Đâu đó bên tai tiếng có bước chân vội vã tiến đến, lạ thường thay rõ nơi này chẳng ai chịu ra tay cứu giúp má con tôi cả mà lại... Bóng dáng một cô bé có vẻ cao hơn một cái đầu so với tôi với cả to con nữa, đứng chắn trước chúng tôi hét lớn:

- "Chú không được đánh người khác! Chú có phải con người không? Chú không biết đau à!"

- "Mày là con chó nào mà dám xen vào đây hả? Tao đang dạy vợ tao chuyện gia đình tao, mày nghĩ mày có quyền gì? Mày muốn đi chung sao, tao tiễn cả ba nhá! Một con bao đồng thì đáng thương."

Bất ngờ thật!sống biết bao nhiêu năm nay mà chưa bao giờ gặp một người bao đồng xen vào chuyện gia đình người khác như vậy cả, tưởng chừng như không có ở cái làng này. Nhìn thấy tay ông ta giơ cao tay.

- "Coi chừng!"

Tôi vô thức nắm tay sau áo cô ta mà giật mạnh xuống làm chị đó té ngửa ra sau.

- "Mày dám!"

Gã đánh hụt một phát nên rất tức tối. Bổng chóc cả người được nâng lên má bế tôi trên tay và cả choàng tay ôm bụng chị kia mà chạy thụt mạng về cánh rừng. Ổng cũng đuổi theo một lúc thì chật vật với cái bụng to tướng rồi bị bỏ lại phía sau, chỉ mong cho hắn vấp vào đâu cho té chết luôn đi. Bà thả chúng tôi xuống để cùng tiếp tục chạy.

Trong cánh rừng đen thẳm chỉ còn lại vài tia nắng nhỏ chỉ đủ nhìn thấy trước mắt với khí lạnh bao chùm lấy bầu không gian ảm đạm.

- "Cô ơi! Bỏ xa rồi, không thấy bóng hắn nữa... hờ.. hờ.."

Dừng chân mạnh ai náy thở không ra hơi. Bà ôm lấy đầu tôi nức nở:

- "Sưng đỏ hết cả rồi phải làm sao đây."

- "Không sao đâu ạ! Chẳng đau tí nào cả, mẹ đừng lo" tôi tươi cười đáp má. Bà ôm chặt lấy tôi mà khóc miệng lẩm bẩm " mẹ xin lỗi!" tôi cũng nắm chặt lấy áo bà mà thở dài như một bà cụ non. Chị kia cũng trầm lặng nhìn theo

Một lúc sau người phụ nữ khắc khổ ấy qua ra nhìn về cô gái nhỏ đang im lặng kia mà nói:

- "Con là người tốt nhưng không nên xen vào như thế hại cả mình. Con còn rất nhỏ ngộ ngỡ con bị gì thì cô phải ăn nói thế nào với cha, mẹ con đây? Con là người nơi khác đúng không? Lần đầu cô thấy con ở đây. Nhà con ở đâu cô đưa con về."

Lúng túng đáp: "Dạ vâng! Lúc trước con ở trên đất liền, cả nhà theo thầy đi làm. Con cũng không chắc nữa lúc nãy con chạy trước không đi cùng thầy với bu...ừm... chắc là ngôi nhà đối diện nhà cô ấy ạ. Bu con tả nó giống thế."

- "Vậy ta về thôi." Bà nhẹ giọng nắm chặt tay hai cô bé đi về bằng đường vòng...

Cái nơi này đã chạy vào biết bao nhiều lần thì vẫn đi về bấy nhiêu lần chẳng gì thay đổi đến nỗi thuộc cả đường đi, trầm mặc mà lêu điêu bước tiếp.

Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy ai kia cứ nhìn chằm chằm mình, rất khó chịu đấy nha! Quay ngoắt đầu lại tôi nhìn lại thì giả vờ như không có chuyện gì nữa chứ. Đành vậy tôi cũng phải ra vẻ như chỉ có hai má con chúng tôi thôi vậy. Chị ta cứ lén nhìn qua không biết ngại hay sao ý. Người ta đã có ý là không thích mà cứ vậy, định "cảm ơn" đấy! Nhưng cái thái độ này... khó ưa!

Lần đầu gặp gỡ bất ngờ xuất hiện trên cuộc đời nhau có một người ra tay bảo vệ nhưng cũng là người được bảo vệ. Suy cho cùng thì cũng chẳng làm được gì chỉ có thành ý mà thôi! "Khó ưa" chưa chắc đã khó ưa, đanh đá chưa chắc đã đanh đá. Trên đời này có cái gì mà chắc chắn hoàn toàn chứ.