Âm Thầm Tìm Cách Đổi Khách Thành Chủ

Chương 5




Dạo gần đây Tôn Thiếu Kiều rất ngoan ngoãn ở trong lớp, không chạy loạn khiến các bạn học trong lớp hơi khó hiểu.

"Đại ca, đi thôi, nhìn vô mấy tờ đề rách nát này làm gì, có đẹp gì đâu." Đàn em từng xông pha với Tôn Thiếu Kiều tới tìm cậu, tính rủ cậu làm này làm nọ.

Tôn Thiếu Kiều khoát tay, "Không đi đâu, bận rồi."

Hôm qua Lý Thời Khánh đã lấy tờ đáp án đi, giờ Tôn Thiếu Kiều phải căng hết cả mắt nhìn tờ đề như vẽ bùa của mình, nhưng Lý Thời Khánh đã dặn phải học thuộc, hắn sẽ kiểm tra lại.

Aizz, làm sao đây~ lúc chép đáp án cậu chưa có nhìn kỹ, giờ không có ấn tượng gì hết.

Nhưng nếu mình không thuộc thì vợ có chê mình ngu không ta?

Hiếm khi vợ gần gũi với mình, mình nhất định phải biểu hiện thật tốt.

"Haizz, ai mà không biết chắc cũng tưởng anh Tôn mất trí nhớ không á, thôi đừng xem nữa, đi kiếm chút đỉnh rồi quay về coi tiếp." Đồng bọn khuyên.

Tôn Thiếu Kiều hơi động tâm rồi, hợp lý thế nhờ, không chừng lúc về dễ học vô hơn á, huống chi bây giờ mình cũng không còn một xu nào, mấy bữa nay chưa tặng được món quà nào cho vợ hết.

"Vậy đi thôi, nhưng mà cẩn thận chút nha, kẻo chị dâu tụi mày thấy á."

Ai nấy cũng hiểu, vội vàng nghe theo.

Bọn họ tìm một con mồi nhà có điều kiện, cả đám bu lại bao vây người ta.

Xong chuyện vô cùng suôn sẻ, bọn họ chia nhau tiền.

Đã nghèo mà còn xui, e rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Một tên đàn em vỗ vai Tôn Thiếu Kiều: "Đại ca, chúng ta toang rồi."

"Nói cái gì xui vậy hở?" Tôn Thiếu Kiều lo đếm tiền, không thèm ngẩng đầu.

Mấy tên đàn em càng lúc càng tránh xa Tôn Thiếu Kiều, cúi mình vái chào: "Đại ca, tụi em có lỗi với anh, anh toang rồi."

Gì? Chuyện gì?

Tôn Thiếu Kiều lúc này mới cảm thấy sai sai, quay đầu lại, aaa, xu cà na, thế mà lại bị bắt gặp, giờ mình có nên chạy không ta? Hay là chủ động nhận sai? Hay là coi như chưa có chuyện gì xảy ra? Hay là...

Lý Thời Khánh nhìn cậu một cái rồi đổi hướng rời đi.

Ý gì?

Ai nấy cũng đều bối rối, ý gì đây? Giận rồi?

Tôn Thiếu Kiều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, muốn đuổi theo hắn, nhưng lại không thấy người đâu.

Chết toi rồi.

...

Cả ngày hôm nay Lý Thời Khánh u ám vô cùng, bạn cùng bàn chịu không nổi.

"Thần đồng hôm nay sao vậy? Không vui hả?"

"Không có gì." Lý Thời Khánh thuận miệng tìm cớ với bạn cùng bàn, chỉ mình hắn mới biết tâm tư của mình đang rối loạn như thế nào thôi.

Hôm lại lại bắt gặp Tôn Thiếu Kiều làm chuyện xấu, trong lòng không có cảm giác chán ghét chút nào. Dù chuyện cậu làm là sai nhưng Lý Thời Khánh cảm thấy dáng vẻ Tôn Thiếu Kiều giương nanh múa vuốt hơi đáng yêu, thậm chí bản thân còn muốn chọc cậu thêm.

Thầy giáo trong lớp phát hiện Lý Thời Khánh không tập trung, kêu hắn lên bảng giải bài.

Lý Thời Khánh nheo mắt, bước lên bục giảng, tìm đề bài thầy vừa kêu, đẩy kính lên, Lý Thời Khánh giải bài rất ngắn gọn, thậm chí còn có hứng giảng cho mấy bạn học ở dưới nữa.

Thầy giáo tính mở miệng nói hắn làm sai đề rồi, đây là bài tập hôm nay giao về nhà mà. Nhưng nhìn dáng vẻ hắn mất tập trung quá nên thầy miễn cưỡng cười một tiếng, cho hắn về chỗ.

Lúc về chỗ ngồi Lý Thời Khánh lại ngẩn người, trong lòng vô cùng kỳ lạ, không bình tĩnh nổi nữa.