Mỗi ngày Lý Thần Vũ sẽ gọi cho Lê Mẫn Tiên vào 10h tối.
Chỉ có mình anh độc thoại.
- Em à, hôm nay anh đã đọc lại nhiều tin nhắn cũ khi trước của chúng ta. Em rất đáng yêu, cái gì cũng kể cho anh nghe, và anh cũng vậy. Phải chúc ngủ ngon thì em mới chịu ngủ, em chăm sóc quan tâm anh từ những điều nhỏ bé. Anh đã đứng hình rất lâu, đã quá lâu rồi chúng ta không còn khoảnh khắc đó. Anh chẳng có tâm trí làm việc gì. Anh cũng không mong em hiểu cho anh. Anh buồn quá, anh chỉ muốn lưu giữ những kí ức có em ở trong tim mình. …Có một thời điểm anh chợt nhận ra anh có thể chịu đựng mọi thứ một mình. Có thi thoảng anh không biết mình đang làm gì, cần gì và mong muốn gì. Sau tất cả, anh chỉ cần em…Cục cưng à, chúc em ngủ ngon!
Mẫn Tiên trùng lòng xuống. Rõ ràng hai người đang giằng xé nhau, và tự giằng xé mình.
Hôm nay bác sỹ tâm lý đã hỏi cô.
" Nếu đằng sau là một người yêu cô, đằng trước là một người cô yêu, thì cô sẽ chọn quay đầu hay đi thẳng?"
Cô không trả lời được.
Bác sỹ lại hỏi một câu nữa.
" Nếu đằng sau là một người vì cô mà khóc, đằng trước là một người làm cho cô cười, cô sẽ hướng về ai?"
Cô vẫn không trả lời được.
…
Những ngày sau, Lý Thần Vũ không còn gọi cô nữa.
Cô lại ngẩn ngơ suy nghĩ anh ấy đang làm gì, có phải anh quên cô rồi?
Cô cười, quên cũng tốt.
Rồi cô khóc, sao anh quên trước cả cô!
Gặp lại bác sỹ tâm lý, cô hỏi.
- Như nào mới tốt cho tôi?
Bác sỹ mỉm cười. Ngay từ đầu bác sỹ đã nói rằng họ chỉ đóng vai trò gợi ý để giúp cô tự mình nhìn nhận và gỡ những nút thắt, chứ không quyết định hộ cô được.
- Có câu nói thế này. Chỉ cần quay đầu, người đằng sau liền trở thành người trước mặt. Không có gì hoàn toàn đúng, không có gì hoàn toàn sai. Tôi cho rằng cảnh giới cao nhất của người phụ nữ không phải kiếm được bộn tiền, cũng không phải biết trang điểm xinh đẹp, mà là dù giông bão cuộc đời đến đâu cô ấy cũng biết đối xử tốt với bản thân mình, có khả năng tự làm mình vui vẻ. Không thể chọn nơi sinh ra và người sinh ra mình, nếu có gia đình tốt, bạn đời tốt thì nên trân trọng. Nếu tình cảm gia đình nhạt đi, bạn đời không tốt thì nên sống vì mình. Cuộc đời vốn nhiều cay đắng rồi, không cần làm nó buồn rầu thêm nữa. Có khả năng điều chỉnh cảm xúc, giữ được tinh thần tích cực chính là việc mọi người nên học. Bản thân tôi đi chữa lành cùng nhiều người, nhưng cũng có lúc tôi đi gặp bác sỹ tâm lý khác. Mẫn Tiên, nghĩ đơn giản thôi, có những chuyện không cần phải làm nó rối lên. Vốn đã đẹp rồi, đừng thêm gì nữa. Mẫn Tiên à, tin tôi đi, chỉ cần cô dịu dàng với thế giới, nhất định thế giới sẽ đáp lại cô bằng những điều tốt đẹp. Có thể chưa tới ngay, nhưng không phải không tới, nhất định nó sẽ tới. Cô cứ đi ngủ với một trái tim tan vỡ, thì lúc tỉnh dậy mới là lúc đau đớn nhất. Trái tim cũng chật chội lắm, đập liên tục suốt một đời người, hãy để trong đó niềm vui thôi nhé!
Cô nhìn xa xăm, vẫn không đáp, nhưng khẽ gật đầu.
Vị bác sỹ cầm tay cô khích lệ, lòng vui thầm vì ít nhất cô cũng đã gật đầu.
Hoàng hôm nay cũng đẹp, và cô hiểu cảm giác của Lý Thần Vũ, bởi lúc này cô cũng muốn ngắm cảnh đẹp cùng anh.
Cô nhắn một tin gửi đi.
" Em nhớ anh"