Lê Mẫn Tiên chết lặng, tay bịt miệng mình để không phát ra âm thanh nào. Cô cố trấn tĩnh bản thân, rồi nhẹ nhàng ôm lấy Lý Thần Vũ đang run lên.
Cả người Lý Thần Vũ cứng đờ và phẫn nộ, dù có Mẫn Tiên ôm anh nhưng trong lòng lạnh ngắt.
Anh đẩy cô ra, ánh mắt kiên định, giọng nói dứt khoát.
- Em có thể về phòng của chúng ta trước không?
- Thần, em muốn bên anh… Hay là…Chúng ta đi thôi, lúc này không thích hợp.
- Em thương hại anh sao?
Mẫn Tiên ngạc nhiên nhìn Lý Thần Vũ, cô lắc đầu.
- Em yêu anh, không phải thương hại.
- Vậy thì đi đi, anh không cần em xía vào chuyện này.
Anh mất kiên nhẫn, có chút lớn giọng khiến Mẫn Tiên sửng sốt, một khoảng cách vô hình vừa xuất hiện giữ hai người mới khi nãy còn quấn quýt vui cười.
Không phải đồng cam cộng khổ, không phải chia sử cùng nhau. Lý Thần Vũ ghét bị bạn gái thấy mình thảm hại. Mà thảm hại nhất, là người mẹ anh tự hào và tôn thờ lại có mặt xấu đáng thất vọng vô cùng, đến nỗi bố ruột cũng không yêu thương anh. Ai cũng biết, chỉ mình anh là không. Người đáng tin nhất là chị gái cũng giấu anh.
***
Madam Pang nghe thấy có tiếng ngoài cửa thì hơi nhíu mày đứng lên.
Cánh cửa mở ra từ trong, người mẹ thấy Lý Thần Vũ và Lê Mẫn Tiên đứng đây tự khi nào.
Hơi giật mình nhưng ngay sau đó Madam Pang trấn tĩnh, quay vào trong ái ngại thông báo.
- Thần Vũ và Mẫn Tiên tới thăm!
Nói tới thăm là để giảm tránh, hai người đàn ông trong phòng cũng rất kinh ngạc. Lê Kỷ Chung nhìn Lý Liên Sơn đầy lo lắng nhưng vẫn vỗ nhẹ vai bạn già.
- Cả nhà hãy nói chuyện đi, Thần Vũ đủ lớn để hiểu rồi. Bố con tôi sẽ tới thăm vào dịp khác.
Lê Kỷ Chung đứng lên, tay cài khuy áo vest rồi tiến ra cửa.
Madam Pang mở hẳn cửa lớn, vừa để tiễn người cũng vừa để đón người.
Lê Kỷ Chung nhìn con gái đang thẫn thờ, rồi nhìn sang Lý Thần Vũ.
- Thần, hãy vào gặp bố cháu. Đừng để ông ấy kích động. Bác đưa Mẫn Tiên về trước.
Lý Thần Vũ mắt đã hằn tia máu, chỉ khẽ gật đầu. Lê Kỷ Chung ôm vai con gái.
- Con gái, chúng ta đi thôi.
Tay Lê Mẫn Tiên cầm tay Lý Thần Vũ không nỡ buông. Khi tay rời đi, vẫn không quên nhắc.
- Thần, em đợi anh.
Anh không để tâm cô nữa, bước chân tiến vào căn phòng. Madam Pang liếc qua Lê Mẫn Tiên và gật đầu, sau đó cánh cửa từ từ khép lại.
Mẫn Tiên bước rất chậm, nhìn bố mình thổn thức.
- Bố ơi, con lo cho Thần. Anh ấy…
Lê Kỷ Chung xoa xoa vai Lê Mẫn Tiên, giọng trìu mến ấm áp.
- Con gái, ai cũng có và cần một khoảng trời riêng Kể cả hai con yêu nhau, hay bố và mẹ là vợ chồng, thì cũng có lúc cần cho nhau một mình. Nếu điều gì con cũng muốn cam thiệp, sẽ làm đối phương khó xử. Đừng lo, có bố ở đây với con.
Thấy con gái vẫn bất an, Lê Kỷ Chung chuyển sang chủ đề khác.
- Hóa ra con gái bố đi chơi với bạn trai ở đây cơ. Cả nhà chỉ biết đi Pháp thôi.
- Không ai ngờ được bố nhỉ. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ? Bố của Thần tò mò gì ở đây, còn chuyện mẹ anh ấy nữa.
Bước chân Lê Kỷ Chung bỗng dừng lại, rồi hơi nheo mắt nhìn Mẫn Tiên.
- Các con nghe hết rồi?
Cô gật đầu, thấy bố cô nhìn về phía khách sạn lo lắng.
- Bố sẽ nói sau. Sao hai đứa biết chúng ta ở đây mà tìm tới.
Mẫn Tiên bước tiếp về khách sạn đối diện, đó là nơi cô và Lý Thần Vũ ở mấy ngày này.
Lê Kỷ Chung chậm rãi đi bên cạnh đợi câu trả lời. Tuyết đã bắt đầu rơi, cô đưa tay hứng một bông tuyết trắng tinh.
- Chúng con tình cờ thấy bố và Madam Pang. Con xin lỗi!
- Sao phải xin lỗi?
Chả hiểu sao, Lê Mẫn Tiên bức bối gục vào cánh tay bố mình và bật khóc.
- Con lo quá, con xin lỗi vì đã hiểu lầm bố. Bố ơi, Thần sẽ ổn phải không?
Ai cũng biết sẽ không ổn, nhất là với người dễ bất ổn như Lý Thần Vũ. Nhưng Lê Kỷ Chung vẫn xoa đầu con gái vỗ về.
- Ừ! Các con sẽ ổn thôi.