Ân Ái Không Buông

Chương 70: Là chú?!




Việc đầu tiên Lý Thần Vũ làm khi về nước là tới thăm mộ mẹ, trên tay là một bó hoa ly vàng.

Ái Phương không thích màu vàng, và không thích hoa ly bởi mùi hắc. Lý Thần Vũ cố ý chọn hoa này, dù biết việc mình làm thật ấu trĩ.

Tới nơi, anh ngạc nhiên khi có một người đàn ông đang đứng trước mộ mẹ mình.

Người đó cũng ngạc nhiên khi gặp Lý Thần Vũ ở nơi này.

- Thần Vũ!

Cẩn Đông thoáng hốt hoảng nhưng cũng cười để che giấu đi nội tâm bối rối.

- Chú là… Chú Đông?

Thấy vẻ mặt thắc mắc của đối phương, ông ấy giải thích.

- Ta thăm mộ một người quen ngay đây, thế là tiện qua chỗ mẹ cháu.

- Vâng.

Lý Thần Vũ nhớ người này, đó là đối tác của bố anh, tuy thời gian đã nhiều năm không gặp, nhưng vẻ mặt ông ấy không thay đổi nhiều nên anh vẫn nhận ra. Thậm chí Lý Thần Vũ còn có ấn tượng tốt nên mới nhớ, bởi đây là người rất nho nhã lịch thiệp. Trong trí nhớ của anh, chú Đông này giống một nhà giáo điềm đạm hơn là một chủ doanh nghiệp lớn trên thương trường khốc liệt.

Nếu bố anh toát vẻ uy nghi và khó gần, thì chú Đông lại thể hiện vẻ thiện lành và dễ mến.

- Vậy…chú đi đây. Cháu thăm mẹ cháu đi!

Có chút quen biết nhưng giữa họ chẳng có gì để nói, tâm trạng Lý Thần Vũ cũng không muốn dài dòng, nên anh nhàn nhạt đáp.

- Vâng!

Anh nhìn dáng người đàn ông rời đi, cách vài mét, hai người bắt gặp ánh mắt nhau. Cẩn Đông quay lại nhìn Lý Thần Vũ và hơi cười, sau đó dứt khoát hướng ra cổng nghĩa trang.

Lý Thần Vũ liếc qua mộ mẹ mình, có vẻ vừa được lau chùi bởi không có chút bụi cỏ nào.

Đặc biệt, có một bó hoa thủy tiên mix màu đặt ở giữa.

Là loại hoa Ái Phương thích nhất! Chiếc nơ màu trắng được thắt bởi dải ruy băng có in chữ “Miss you”.

Không biết có phải vô tình không, bởi ruy băng nhiều loại in chữ như love you, miss you…

Anh nhìn lên ảnh mẹ mình, rồi cầm bó hoa thủy tiên lên. Nghĩ mất vài giây, Lý Thần Vũ nghiến răng xoay người.

- Là chú?

Gần tới cổng, Cẩn Đông giật mình nghe thấy tiếng Lý Thần Vũ gọi mình rất lớn, kèm theo thái độ gì đó như hậm hực mà phải cố kiềm chế.

Ông ấy vừa quay lại, Lý Thần Vũ hai mắt hằn tia máu, giọng khàn đặc như ngầm rít.

- Mẹ tôi… với chú phải không?.. Ngoại tình!

Người đàn ông trung tuổi sờ sững lùi chân lại một bước, hai mắt dưới lớp kính viễn thị lóe lên sự bồn chồn bất an.

Lý Thần Vũ bóp chặt rồi ném mạnh bó hoa xuống đất, cánh hoa rụng rơi tơi tả trên nền.

- Khốn nạn, các người sao có thể đê tiện như vậy. Bố tôi có tội tình gì cơ chứ!

Anh kích động nắm lấy cổ áo người đáng tuổi bố mình. Lần đầu tiên anh thực sự đau xót và thấy bất bình cho bố Lý.

Người trợ lý của Cẩn Đông thấy người thanh niên có vẻ không bình thường bèn vội vã chen vào gỡ tay Lý Thần Vũ ra, rồi đỡ ông chủ ra chiếc xe gần đó.

Cẩn Đông nhìn Lý Thần Vũ, áy náy nói một câu.

- Xin lỗi!

***

Lý Thần Vũ đứng đó ngẩng mặt lên trời cười điên dại. Một lúc lâu sau anh quay lại mộ có khắc tên Ái Phương. Bó hoa ly vàng bị ném đi không thương tiếc.

- Mẹ không xứng đáng, kể cả là hoa ly vàng.

Anh lại nghĩ về bố Lý. Tại sao người là chú Đông kia lại sống dửng dưng, còn bố anh thì không thoát ra được chuyện mẹ ngoại tình, sức khỏe cũng suy yếu. Một giây nào đó, Lý Thần Vũ muốn những người làm gia đình anh đau khổ phải trả giá.

Mẹ anh chết rồi, bắt bà ấy trả giá thế nào đây?

… À, có cách rồi. Chính là chú Đông. Anh sẽ khiến bà ở nơi suối vàng cũng phải chứng kiến anh trả thù. Bà ấy bất chấp luân thường đạo lý để ngoại tình với ông ta. Ông ta đau khổ, chắc mẹ anh cũng đau khổ lắm.

Lý Thần Vũ cười. Là nụ cười thâm hiểm và lạnh lẽo.