Ân Ái Không Buông

Chương 80: Nếu...




Hai mắt Ái Linh hiện lên ý cười, cầm tay Lý Thần Vũ rất chặt và hỏi.

- Anh chia tay Lê Mẫn Tiên rồi?

- Ừ.

- Cô ấy nói anh muốn quay lại bù đắp cho em.

- Ừ.

- Sao anh không nói em biết? Em đã khá bị động, nhưng em đang rất vui.

- Giờ em biết rồi đó.

Ái Linh cười hạnh phúc, rồi ôm Lý Thần Vũ. Anh lạnh nhạt, hai tay không thể đưa lên ôm lại.

- Vũ, chúng ta yêu lại từ đầu nhé. Em vẫn yêu anh, thật đấy.

- Ừ.

- Chắc anh cũng khó xử với Lê Mẫn Tiên nên tới đây?

- Không, tới đây vì nhớ em.

Ở trong lòng Lý Thần Vũ, Ái Linh hơi xấu hổ. Chỗ này là nơi hai người hay lén lút hôn nhau khi cả hai hẹn hò hồi cấp 3, liền cho rằng Lý Thần Vũ thật sự sẽ yêu lại từ đầu với mình.

***

Tối ấy Lê Mẫn Tiên tới quán bar một mình. Cô không muốn gọi Lê Thảo Tiên, hôm qua họ đã chơi bời cả ngày rồi. Nay cô muốn một mình. Chỉ một mình uống rượu và chẳng có ai có thể cản cô say.

Cô lảo đảo ra ngoài, nhân viên với vị khách quý này vô cùng thận trọng, còn gọi sẵn lái xe thuê cho cô.

Người lái xe thuê tới nơi, nhìn chiếc xe bản giới hạn siêu đắt đỏ liền vô cùng dè dặt.

- Tiểu thư, xin lỗi tôi không lái được. Tôi chưa từng lái xe này, không tự tin ạ.

Nhân viên quán bar hiểu nỗi khổ của người lái xe thuê, cũng chỉ biết thở dài.

Lê Mẫn Tiên cười, xua xua tay.

- Thôi bỏ đi!

Cô loay hoay mở cửa xe, cánh cửa xe thể thao hướng lên trên liền đập vào trán cô đau điếng.

Cô nhăn nhó lùi lại, nhân viên quán bar định chạy ra đỡ thì đã có một người đàn ông nhanh chân hơn.

Lý Thần Vũ được Gia Kỳ rủ rê, đang buồn chán nên anh đã tới quán bar. Không ngờ gặp Mẫn Tiên, cô bất cẩn khiến anh đau giùm.

Mẫn Tiên loạng choạng đứng thẳng lên, nhìn thấy Lý Thần Vũ mà cô không tin. Cô cười lớn.

- Điên rồi, sao nhìn ai cũng ra anh ấy vậy. Mình say rồi…

- Phải, say lắm rồi.

Giọng nam cất lên khiến cô run rẩy. Lý Thần Vũ thấy cả người cô toàn mùi rượu, chân đứng không vững dù cô đang đi giầy thể thao.

Bất ngờ cô cầm túi đánh mạnh vào người anh và hét lên.

- Anh là đồ nói dối, anh nói yêu em, nói 50 năm nữa vẫn muốn em ở bên, thế mà nói được không làm được. Giả dối!

Anh đứng yên cho cô đánh mắng. Lê Mẫn Tiên phẫn nộ xong thì ném túi xuống đất, rồi ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở.

Chiếc túi được Lý Thần Vũ nhặt lên, anh ngồi xổm đối diện cô.

- Em sẽ quên được anh thôi.

Mẫn Tiên ngẩng lên, nước mắt ướt mặt tèm lem, nhìn thương vô cùng.

- Nếu em không quên được anh thì sao? Hay là em tới một thành phố khác, tìm yêu một người khác. Nhưng nếu em chẳng yêu họ mà là tìm kiếm hình bóng của anh ở họ thì sao? Nếu trong cuộc đời này, em chỉ yêu mỗi anh thì sao?

Lý Thần Vũ bất động, đưa tay định xoa đầu cô an ủi vỗ về. Tay dừng lại cách mái tóc vài cm. Và chẳng có cử chỉ âu yếm nào hết.

Anh bế cả người cô vào xe, rồi trầm lặng lái xe. Cô ở trong xe mệt lả thiếp đi. Không rõ là quá mỏi mệt, hay do say rượu, hay do cả hai?

Lý Thần Vũ đưa Lê Mẫn Tiên tới khách sạn. Không yên tâm để cô một mình, anh ở lại bên cô chăm sóc.

Bộ đồ của cô được cởi ra, anh dùng khăn ấm lau người cho cô. Nhìn thân thể từng quen thuộc, từng rất nghiện, Lý Thần Vũ không kìm được lòng mà cúi xuống hôn cô.

Môi rồi tới cổ.

Khi dục vọng đang dần xâm chiếm lấy anh, thì anh đã tỉnh táo dừng lại, sau đó lấy áo choàng tắm của khách sạn mặc vào cho cô.

Lê Mẫn Tiên ngủ nhưng cả người đau nhức.

Ở ban công đầy gió, Lý Thần Vũ hút thuốc cả đêm.