An Bài

Chương 47




Trong phòng ngủ vọng ra tiếng lạch cạch báo hiệu ở trong phòng ngủ còn có người đang ở bên trong. Nghe thấy tiếng động Thư và Duy Khánh lao vào trong phòng để kiểm tra xem Thanh Nga có vấn đề gì không, còn ngoài này thì bác bảo vệ có chút sợ hãi nói:

- Nếu đã không có việc gì thì tôi xuống dưới đây. – Vừa nói dứt câu xong thì chạy hẳn ra ngoài căn hộ và không quay đầu lại.

Thấy được tên quỷ nhỏ trong tay không thể trốn thoát được cho nên Gia Hân một tay cầm con quỷ, vừa ngồi xuống ghế sofa. Con quỷ nhi trong tay vẫn nhe răng vùng vẫy hòng chạy thoát nhưng sợ dây vừa đầy dương khí vừa quá chặt chẽ làm nó không thể nào chạy thoát được.

Lúc này thì Thanh Nga đã tỉnh lại, cô ấy được Thư dìu ra khỏi phòng nhưng mặt mày tái nhợt như mất đi sức sống. Cô ấy ngước mắt lên nhìn quỷ nhi ở trong tay Gia Hân thì run lên nhè nhẹ, lần đầu tiên cô ấy gặp được ác mộng ngoài đời thực mà cô ấy không bao giờ muốn nhớ lại.

Dù có hơi sợ hãi con quỷ này nhưng mà thấy nó được Gia Hân không chế thì gạt đi nỗi sợ hãi, cô ấy cùng với Thư và Duy Khánh ngồi về phía bên cạnh, và đương nhiên cũng cách cô một khoảng khá xa trên chiếc ghế sofa dài.

- Em có sao không?

Nghe Gia Hân hỏi thì Thanh Nga òa khóc trong vô thức rồi kể lại. Tối hôm qua lúc cô mới đi ăn tối cùng bạn bè về thì khi vừa chuẩn bị đi ngủ thì cứ có cảm giác có ai đó đang rình rập ngay trong nhà mặc dù chỉ có cô ấy sống một mình ở đây. Cảm giác đấy đã hiện diện mấy ngày nay rồi, đến khi ngủ vẫn không thể nào chấm dứt. Đỉnh điểm là tối hôm qua trong khi ngủ, cô ấy cảm giác có ai đó đang khống chế mình trên giường, không thể thở và cũng không thể động đậy được. Lúc chịu không nổi nữa muốn mở mắt ra thì thấy một đứa trẻ mặt tái nhợt đang nhe cái răng nhọn hoắt bay lơ lửng trước mặt cô.

Bị dọa sợ cô ấy lại ngất đi lúc nào không biết, cho đến khi mọi người tới thì cô ấy mới tỉnh lại. Cô ấy đưa mắt nhìn thấy con quỷ đang hiện diện rõ mồn một trước mặt mọi người. Có thể là do nó bị khóa chặt trong sợ dây đỏ xâu bằng những đồng tiền cổ cho nên hình dạng của nó có thể hiện rõ ràng trước mặt mọi người.

- Thứ hù dọa em là gì vậy chị? – Thanh Nga rụt rè hỏi.

Vừa nghe thấy cô ấy cất tiếng thì quỷ nhi đưa mắt sang nhe răng hù dọa Thanh Nga khiến cô ấy giật mình lùi lại dựa sát vào người Thư. Thấy vậy, cô đưa bàn tay tát thẳng vào người con quỷ khiến nó bị choáng váng, cái tái chứa linh khí khiến nó cảm giác như có thể bị đánh cho tan biến bất cứ lúc nào.

- Bị ta bắt lại rồi mà vẫn còn ngông cuồng thế à? – Thấy động tác của cô, ba người còn lại trong phòng hơi sửng sốt. Nhìn cảnh này giống như người lớn bắt nạt quỷ trẻ con còn đang tuổi mang bỉm vậy.

Gia Hân quay mắt nhìn ba người đang sửng sốt ở phía đối diện, cô hơi ngượng ngùng. Liếc mắt về phía con quỷ đang yên tĩnh sau khi bị đánh, nó định thần lại và vẫn nhe cái răng như chực chờ cắn người khác.

- Chị cũng không rõ nó là thứ gì nhưng có lẽ nó không hiểu tiếng Việt hay sao ý? Có lẽ nào... - Cô dừng lại rồi nói – Sawadee kha.

Nghe Gia Hân nói vậy, 3 người một quỷ lại đứng hình lần hai. Gì chứ? Sao chuyện kinh dị lại chuyển thành chuyện hài rồi vậy.

- Vậy đúng rồi. Nó có thể là Kumanthong rồi đấy, ở trên trán nó có một ấn ký có hình cũng chữ tượng hình. Gần đây em có đụng chạm vào ai không mà người ta lại muốn phái Kumanthong tới đây để hãm hại em vậy? – Lắc lắc con quỷ trong tay, Gia Hân hỏi.

- Không có đâu ạ. Thường ngày em cũng rất ích khi gây hấn với người khác. – Cô ấy cúi mặt xuống nức nở nói. Thực sự cô ấy không thể hiểu được, tại sao lại có người có thể can tâm hại người khác mà không có chút lý do gì cơ chứ.

Đột nhiên nhớ ra cái gì, Gia Hân hỏi:

- Khoan đã. Thư hôm qua em có nói là đợt sự kiện mấy ngày trước có gặp Mỹ Anh đúng không? – Nếu cô nhớ không nhầm thì Kiều Oanh có bảo là thấy Mỹ Anh có nuôi một con Kumanthong.

Nghe cô hỏi vậy thì Duy Khánh cũng nhớ ra:

- Đúng rồi. Mấy ngày trước Kiều Oanh có bảo là nhìn thấy Mỹ Anh nuôi một con Kumanthong. Không lẽ nào...

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu |||||

Mọi người trong phòng nghe nói thấy thì im lặng. Con quỷ nhỏ trên tay lúc này đã ngừng ngọ nguậy và phản kháng vì nó biết chắc là dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được.

- Vậy bây giờ mình phải làm thế nào ạ? – Thanh Nga cười gượng nhìn cô. Với những gì hiện diện trước mắt cô ấy lúc này thì ngoài việc chứng thực cho mọi người biết rằng ma quỷ thực sự còn tồn tại mà còn biết được năng lực thật sự của người đồng nghiệp trước mặt mà đã cùng nhau làm việc suốt mấy năm.

- Dù gì cũng là linh hồn trẻ con và cũng là bùa chú Thái Lan, có lẽ chị và thầy của chị cũng sẽ không xử lý được nhưng mà Kumanthong và chủ nó có sợi dây kết nối linh hồn, nếu chị tác động làm con quỷ này suy yếu thì chắc cô ta cũng không thể hại người nữa đâu. – Nói rồi cô búng một luồng linh khí thuần khiết vào người của con quỷ nhỏ.

Nó hét lên một cách đau đớn bởi vì luồng khí này bào mòn đi sức mạng âm khí mà nó đang có. Ngay lúc này, Mỹ Anh đang ngồi trong gian phòng thờ được cải tạo từ một phòng kho nhỏ ngồi đọc kinh gọi "con" của mình về. Sau khi cô ta than thở là Thanh Nga đã dành spotlight của cô ta với con trai của mình thì nó đã đi làm nhiệm vụ, nhưng tới thời gian mà nó cần uống sữa thì nó vẫn chưa trở về. Thấy bồn chồn cho nên cô ta không ngừng đọc Kinh bằng tiếng Thái gọi nó trở về*. Đang đọc gần xong lần Kinh thứ hai thì cô ta thấy lục phủ ngũ tạng như bị đấm mạnh một cái, đầu thì như bị người ta giật mạnh lên dây thần kinh. Đau đớn khiến cô ta ngã quỵ, và cô ta biết, yêu cầu "xử lý" Thanh Nga của cô ta không chỉ thất bại mà còn liên lụy đến bản thân mình.

Quay trở lại về chung cư của Thanh Nga, Gia Hân phẩy tay một cái làm sợi dây rơi ra khỏi người quỷ nhi và trở về lại kích thước ban đầu. Con quỷ được giải thoát thì liên lập tức lết linh hồn bị thương trầm trọng trốn ra khỏi nơi nay, trong tâm can nó sợ hãi và thề là không tiến đến đây một lần nào nữa. Chuyện này đã để lại trong tâm trí nó một nỗi sợ hãi không tên.

Nhặt lên sợi dây quấn lại vào trong cô tay, cô quay người nhìn lại ba người đang ngồi trên ghế sofa rồi nói:

- Xong rồi đấy. Chắc ít nhất là mấy tháng nữa nó không dám trở lại đâu.

Vừa nghe cô nói xong thì Duy Khánh tiến đến lay lay người cô nói:

- Chị Gia Hân, không ngờ chị đỉnh thật đấy. Làm thầy bắt ma mà không nói cho ai biết gì hết.

Đầu cô bị lay đến đau cả đầu rồi đóa lên nói:

- Đừng có lay nữa được không? Đau hết cả đầu. – Quay lại túi xách rồi lôi ra một cây bút lông màu đỏ cùng giấy vàng vẽ bùa, Gia Hân nói.

- Nhưng mà cơ thể em tiếp xúc âm khí cho nên sẽ sinh bệnh đấy. Thường xuyên phơi nắng rồi đeo bùa này trên người rồi em sẽ hết thôi. – Nói rồi cô ngưng tụ linh khí trên đầu bút rồi vẽ bùa như trong trí nhớ. – Chị là tay mơ thôi cho nên bùa của chị cũng là loại thấp nhất trong các loại bùa. Phải đeo hằng ngày thì mới xua được hết âm khí. Nhưng mà may mắn, em có anh trai theo phù hộ đấy. Không thì chị không chắc giờ này em có thể bình an mà tỉnh lại nữa không. – Nói rồi cô thấy một bóng người thiếu niên tầm 13 tuổi bay là là bên cạnh Thanh Nga với vẻ mặt lo lắng.

Anh trai của Thanh Nga hơn cô ấy 5 tuổi, nhưng vào một hôm đi xe đạp trên đường thì bị một chiếc ô tô điên đâm phải mất mạng ngay tại chỗ. Cậu thường ngày vẫn đi theo bảo vệ em gái của mình. Mặc dù biết em gái đang bị hãm hại nhưng mà bàn thờ thiếu hương khói cũng không có vị gia tiên nào có pháp lực cho nên không có sức mạnh để bảo vệ em gái. Cố gắng lắm cậu cũng chỉ có thể hạn chế đến mức có thể âm khí bào mòn linh hồn của em gái. Thật may mắn khi mà có người tới cứu em gái cậu.

Thanh Nga nghe vậy thì sửng sốt. Cô ấy thật sự có một người anh trai nhưng mà mất lúc cô còn nhỏ và cô ấy cũng chưa từng kể cho ai trong công ty nghe về chuyện này. Mặc dù trí nhớ mơ hồ nhưng cô vẫn nhớ như in những kỷ niệm ngắn ngủi cùng với anh trai của mình.

Nghe Gia Hân nói vậy, cô càng khâm phục chị gái xinh đẹp trước mặt này hơn.

- Anh trai của em đang ở đây đúng không ạ? – Vừa hỏi cô ấy vừa liếc nhìn xung quanh.

Lá bùa thành, dù chỉ là hạ phù nhưng mà cũng có hiệu quả. Gia Hân đưa cho Thanh Nga rồi nói:

- Chị nghe nói, dù có chết trẻ hay muộn thì nếu được hương khói thờ phụng đầy đủ thì linh hồn cũng lớn mạnh và lớn lên theo thời gian. Nhưng mà linh hồn của anh trai em cũng chỉ mới 13 tuổi thôi, cho nên gia đình em cũng ít thờ cúng lắm à?

Nghe cô hỏi thì Thanh Nga cười gượng bảo:

- Nhà em cùng thờ cúng đàng hoàng nhưng mà nhà em dùng hương điện ạ.

Nghe vậy cô nhíu mày nói:

- Người đã khuất sau khi trả nghiệp họ đã làm ở thế giờ bên này thì sang thế giới bên kia, họ cũng có cuộc sống riêng của họ. Gia đình em dùng hương điện thì hương khói đâu mà người ta đi theo người ta về hưởng lễ cúng của nhà em. Không nhận được lễ lộc cũng phải thôi. – Nói xong cô đứng lên nói tiếp – Việc cũng xong rồi thì bọn chị về trước. Thanh Nga vừa trải qua việc không hay cho nên em ở lại với cô ấy hôm nay đi. Chị sẽ nói với sếp Tùng cho.

Nói xong cô ngoắc tay ra hiệu Duy Khánh cùng đi về với mình.

Ở một nơi nào đó gần khu chung cư này, có ba người mang vẻ mặt hết sức mình thường đứng trên vỉa hè nhìn nhìn la bàn cổ bằng gỗ trên tay rồi nói:

- Năng lượng dao động ở gần đây. Chúng ta tới rất gần rồi. Sư huynh có nghĩ là chúng ta tìm được vật đó không?

- Dù sao chúng ta phải cố gắng tìm được nó. Không thể để nó rơi vào tay kẻ xấu được. – Người đàn ông khoảng 35 tuổi với gương mặt lạnh hơi cau có nói.

Phía sau lưng họ, một chiếc xe ô tô đi ngang qua một cách nhanh chóng. Bên ghế lái phụ, một cô cái ngồi dựa vào lưng ghế vừa chơi đùa với chiếc vòng tay đỏ có 3 đồng xu vừa nhìn vào quang cảnh dưới ánh nắng mặt trời càng ngày càng gay gắt ngoài cửa kính.

oOo.

Mộng Miên: Những thì mình kể về Kumanthong chỉ là mình dựa trên những câu chuyện mình đọc được và sự tưởng tượng của mình để đưa vào trong câu chuyện. Nếu có gì không đúng thì mọi người xin đừng có chửi bới mình ạ vì mình biết bùa chú được sinh ra đều từ mục đích tốt mà ra cả nhưng mà có nhiều người lợi dụng nó để hại người và muốn đạt được nguyện vọng của mình bằng bất cứ giá nào. Nhưng mà cái gì cũng có cái giá của nó, sinh ra đã có số sẵn rồi cho nên có mượn phải có trả. Cho nên hy vọng mọi người không nên mù quáng mà tin theo dục vọng của bản thân để hại những người không có nghiệp quả gì với mình.