Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 1




Nàng xuyên không cũng rất đơn giản.

Lúc đó bộ dáng nàng khó coi vô cùng.

Không hay biết gì cả.....

Cũng không thể nhớ nổi chuyện gì...

Nếu có thể được tỉnh lại một lần nữa, nàng nhất định sẽ sống vì chính bản thân mình.

Đời người chỉ chết một lần, nên khi còn sống phải sống cho thật thoải mái.

Lúc này nàng vuốt mảnh tơ lụa nhăm nhúm dưới người, quyết định phải mở to mắt sống một cuộc sống mới, một lần nữa sống cho thật sảng khoái như cuộc sống từ kiếp trước vậy.

Nhớ đến lần sinh nhật cuối cùng của mình.

Nàng còn ngơ ngẩn hồ đồ quấn chăn nằm trên giường mơ mộng, nghĩ rằng nếu một ngày nào đó xuyên không, nàng nhất định phải làm một thân nam nhi, một vương gia có quyền có thế, cưới một đống vợ lớn vợ nhỏ, sống nhàn tản khoái hoạt cả đời, sau đó, thương lượng với quỷ sai dưới địa ngục...nhất định phải khiến cho cha mẹ ở kiếp này quên nàng đi, khiến mọi thứ liên quan đến nàng trên thế giới này đều biến mất, như vậy khi nàng xuyên không, cha mẹ mới sẽ không thương tâm a...

...... Khóe mắt ướt át, nàng lấy tay che mắt lại. Bên tai vang lên một tiếng quát thật to như sấm nổ.

"Tiểu thiếu gia! Ngươi đã tỉnh rồi!"

Ài, những câu chữ như thế này nàng đã xem qua tiểu thuyết không biết là bao nhiêu lần rồi, sau này hễ nhìn thấy câu này là liền lập tức đóng sách lại ngay, thật chán.

Ờ mà khoan đã...

Người nọ vừa kêu cái gì!?

Tiểu thiếu gia!?

Nàng ngồi bật dậy, chiếc mền trên người rơi xuống, ngực nổi lên một cơn đau đớn đến tê tâm liệt phế, cảm giác như lúc chết, nàng mặc kệ, chỉ lo lấy tay sờ lên thân người, sờ vào quần...

"Ta là...nam...tử?"

"Tiểu thiếu gia đã tỉnh!"

Một lão bà bà vẻ mặt hiền hòa tiến tới sờ sờ lên đầu của nàng "Tiểu thiếu gia nói chuyện ngốc nghếch gì đó, tiểu thiếu gia đương nhiên là nữ hài tử rồi..."

"Vậy tại sao bà gọi ta là tiểu thiếu gia?"

"Lại mất trí nhớ nữa rồi..." Lão bà bà đau lòng đỡ nàng nằm xuống lại," Thiếu gia cũng thật là nhẫn tâm, bắt ngươi luyện cái thứ công phu gì đó, mỗi một lần tỉnh lại đều mất trí nhớ...Để Khổ bà bà kể lại cho ngươi nghe, ngươi nằm xuống trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe...vết thương trên ngực lại vỡ ra nữa rồi..."

Nàng nằm xuống, lúc này mới phát hiện ngực bên trái lại nổi lên một trận đau nhức khôn tả.

"Nội công mà tiểu thiếu gia luyện là Ngưng Vũ thần công, vài tháng sẽ bị mất trí nhớ một lần, thiếu gia dặn Khổ bà bà ta chăm sóc ngươi, hễ lúc nào ngươi bị thương mà quên đi, ta phải kể lại cho ngươi nghe."

"Bà nói..." Nàng cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, giống như thời điểm giải phẫu, sau sáu tiếng đồng hồ thì thuốc mới có tác dụng, trong sáu tiếng đó nàng đã đau đớn khổ sở vô cùng, vừa rồi cũng không biết tại sao nàng có sức mà ngồi bật dậy như vậy, hiện giờ nàng đau đến nỗi nói không nên lời, cũng không thể nhúc nhích cử động gì được cả.

Thì ra thân thể mới này của nàng chỉ mới được năm tuổi.

Nàng không có tên, chỉ có một cái họ, là Thượng Quan.

Người trong Thượng Quan phủ này đều kêu nàng là Tiểu Thiếu gia, hoặc là Tiểu Bồ Đào.

Thiếu gia tên là Thượng Quan Thanh Khuê, là gia chủ của Thượng Quan gia, cũng là dưỡng phụ của Tiểu Bồ Đào.

Thượng Quan Thanh Khuê năm nay hai mươi tuổi, cũng đã có một nữ nhi thân sinh nhỏ hơn nàng một tuổi, mà trước đó Tiểu Bồ Đào được Thượng quan gia nhận nuôi, là trưởng nữ của hắn, theo gia phổ của Thượng Quan gia, cũng là theo mệnh lệnh của hắn, Tiểu Bồ Đào phải được nuôi dạy như nam tử, cải nam trang, luyện tập bí tịch trấn trang của Thượng Quan gia, đợi đến võ lâm đại hội mười năm sau, nhất định phải đoạt lấy danh hiệu Thiên hạ đệ nhất để mở mang danh tiếng cho Thượng Quan gia.

Còn lại những việc như thế lực của Thượng Quan gia trong võ lâm vân vân, nàng đều nghe không hiểu.

Tiểu Bồ Đào?

Cái tên này thật dễ thương a.

Về sau, nàng chính là Tiểu Bồ Đào, nàng không cần làm vương gia gì cả, cũng không cần cưới một đống vợ to vợ nhỏ, nàng chỉ cần...sống cho thật tốt...

"...Thiếu gia cũng thương Tiểu Thiếu gia ngươi lắm, chẳng qua công phu kia thật khổ hình..."

Khổ bà bà lẩm bẩm đứng lên, nàng muốn ngủ một chút, ngủ thì ngực sẽ không bị đau nữa.

Những thứ cổ vật này nọ trong phòng, lúc này nàng cũng không có tâm tình để xem, chợt cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh dựa vào cạnh cửa, ngược ánh mặt trời sáng lạn, nàng nheo lại đôi mắt, nhưng vẫn không thấy rõ hình dáng người vừa mới tới.

" Tiểu Bồ Đào tỉnh rồi sao?"

Người nọ bước vào, chính là một thiếu niên vô cùng tuấn mỹ.

Bạch y tung bay trong gió, miếng ngọc bội màu xanh ngọc bên hông sáng lấp lánh, dây buộc tóc thật dài phất phơ phía sau lưng.

Thật dễ nhìn a.

Trong lúc nhất thời Bồ Đào quên cả hô hấp, tự nhiên quên luôn miệng vết thương đang đau đớn đi.

"Sao bộ dáng lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy?" Người kia lên tiếng hỏi, Khổ bà bà cung kính khom người trả lời "Biểu thiếu gia, nội thương của tiểu thiếu gia lại tái phát..."

"Lại mất trí nhớ nữa à?"

Người ấy đến ngồi bên đầu giường, sờ sờ trán của Tiểu Bồ Đào "Còn nhớ ta không?"

Nàng theo bản năng lắc lắc đầu.

"Còn đau hay không?"

Gật đầu, nàng không biết vì sao, chỉ cảm thấy thiếu niên này mang lại cho nàng cảm giác vô cùng an tâm.

"Ta là Thượng Quan Khâm, biểu đệ của Thượng Quan Thanh Khuê, sư phụ của ngươi, Phó gia chủ của Thượng Quan gia..."

Khổ bà đứng bên cạnh muốn nói gì đó lại thôi.

"Công phu của ngươi là do ta dạy, một kiếm trên ngực của ngươi là do ta đâm, rõ chưa?"

Cái gì?

Nàng trừng lớn đôi mắt, Thượng Quan Khâm không đợi nàng kịp có thời gian để khiếp sợ, đã xốc mền lên, trực tiếp cởi bỏ xiêm y của nàng "Nên thay thuốc đã, Khổ bà bà, đi lấy dược lại đây."

Khổ bà bà lui ra, vẻ mặt Tiểu Bồ Đào nàng quẫn bách.

Kiếp này, không phải, là kiếp trước, nàng còn chưa từng bị nam nhân nào cởi xiêm y, huống chi là một thiếu niên tuấn mỹ như vậy.

"Đừng cử động, ngươi không đau sao?"

"Không đau..."

Nàng trốn không thoát, đành phải cắn răng hừ hừ, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu. Nàng mở miệng rồi mới thấy hối hận, không phải hiện giờ mình chỉ mới năm tuổi hay sao...sợ gì hắn xem chứ...

"Ngươi, hài tử này, còn nhỏ mà đã ương ngạnh rồi..."

Thượng Quan Khâm cởi áo của Bồ Đào ra, lộ ra tấm vải bố trắng thấm máu quấn ngang ngực từng vòng rồi lại từng vòng.

Hắn nhíu mày lại, Khổ bà bà đã đem dược vào, một hương vị nồng nặc khó ngửi bắt đầu tràn ngập khắp phòng.

"Nếu lúc luận võ hôm nay kêu lên một tiếng chịu thua, thì làm sao mà bị thương nặng như vầy?"

Thượng Quan Khâm vừa trách cứ vừa mở miếng vải bố ra thay thuốc, một cảm giác mát lạnh áp chế cơn đau đớn, Bồ Đào vừa cảm khái hiệu quả thần kỳ của dược, vừa hối hận lúc trước học đại học sao không thi tuyển vào ngành y dược.

Thu thập xong, Thượng Quan Khâm đẩy Khổ bà bà ra, tự tay mặc áo vào cho Bồ Đào, nhẹ nhàng quấn lại thắt lưng cho nàng.

"Hãy dưỡng thương cho thật tốt..."

Bồ Đào nhắm mắt lại, thật sự vô cùng cảm động.

Lại mơ hồ nghe thấy Thượng Quan Khâm thở dài một tiếng.

"Ngươi cố gắng như vậy, chỉ vì mong muốn hắn có thể liếc mắt nhìn ngươi một cái..."

Hắn là ai vậy...

Bồ Đào ngủ thật say.

Thậm chí còn chưa kịp liếc nhìn bộ dạng của nàng hiện nay.

Nhưng...

Lớn lên...

Hy vọng là một mỹ nữ a...

Bồ Đào cầu nguyện trong mộng.

----------------------------------

Sáng sớm hôm sau, miệng vết thương lại bắt đầu đau đớn, trong lòng Bồ Đào thầm chửi ông trời.

Đúng là tiểu thuyết thì không thể tin nổi mà!

Trong tiểu thuyết, ai nấy xuyên không xong, nằm vài ngày là có thể hùng hùng hổ hổ đứng dậy đi tỷ võ, rồi còn có thể dẫn đến chuyện nhi nữ tình trường nữa chứ?

Có tiểu thuyết nào đề cập đến việc sau khi xuyên không thì một ngày hộc máu ba lần, rơi lệ hai lần?

Còn thần công hộ thể bay lên vách tường, một chưởng bổ đôi thân cây đâu?

Toàn thứ dối trá!

Bồ Đào nằm trên giường, động đậy một chút cũng không dám.

Cũng đỡ là mấy người này còn biết dùng vải băng bó miệng vết thương lại cho nàng, từ khi Bồ Đào xuyên không đến hôm nay, ngoại trừ rên hừ hừ trên giường, cũng vẫn chỉ biết rên hừ hừ.

Không có tiêm chích, truyền nước biển, cũng không có thuốc giảm sốt.

Buổi chiều Bồ Đào bắt đầu lên cơn sốt.

Khổ bà bà gọi Thượng Quan Khâm đến, Thượng Quan Khâm gấp đến độ nhíu chặt mày lại, nhưng cũng chỉ biết có một cách "Kêu Hứa đại thúc đến xem sao, bảo hắn tiếp tục sắc thuốc, thêm thuốc trị phong hàn vào..."

"Sư phụ..."

Bồ Đào thống khổ há mồm, cảm thấy một luồng hơi nóng phà ra khắp chiếc chăn, nàng lúc nóng lúc lạnh, trên ngực đau đến chết lặng.

Đầu óc hôn mê mờ mịt, nhưng vẫn gắng gượng níu lấy vạt áo của mỹ thiếu niên kia.

"Rượu có thể lui nhiệt......"

Thượng Quan Khâm khẽ nheo mắt lại nhìn nhìn Bồ Đào một hồi rồi kêu Khổ bà bà đi lấy rượu.

Rượu ở cổ đại, cũng như rượu ở hiện đại.

Bồ Đào cũng chưa từng nếm qua.

Mắt thấy Thượng Quan Khâm bưng một ly lên đút nàng uống, Bồ Đào sợ tới mức kêu lớn.

"Lau! Lau người a! Không phải để uống!"

Aizz..............

Thượng Quan Khâm nửa tin nửa ngờ dùng rượu chà lau thân thể của Bồ Đào, vì thế Bồ Đào lại một lần nữa lõa thể trước mặt Thượng Quan Khâm......

Không biết có phải vì phát sốt nên đỏ mặt hay không, tóm lại trong lòng Bồ Đào vẫn là một cô gái hai mươi tuổi, lúc còn học trung học, cũng như đại học, cả đời nàng cũng chưa từng nắm tay nam sinh.......

Nhưng đêm đó nàng phát sốt, Thượng Quan Khâm canh ở đầu giường, Bồ Đào rên hừ hừ đến nửa đêm mới mê man ngủ.

Rạng sáng nàng tỉnh lại.

Phát hiện Thượng Quan Khâm đã về phòng của hắn, Khổ bà bà ghé vào chiếc bàn ngủ gục, tội nghiệp lão nãi nãi, vì chăm sóc nàng mà tiều tụy đi như vậy.

Nhưng, dù khó mở miệng, nhưng không thể không nói.

Bồ Đào rên hừ hừ lay tỉnh Khổ bà bà "Ta muốn...đi tiểu..."

Có trời mới biết nàng đã nhịn lâu lắm rồi...

"Nha! Ta muốn đi cầu xí a..."

"Không phải...... Là đi tiểu......" Nên nói thế nào đây......

Khổ bà bà hiểu ý, trực tiếp lấy ra một cái bô cẩn thận đặt dưới thân Bồ Đào, khẽ nâng Bồ Đào lên một chút, Bồ Đào đau đến cắn răng há mồm.

Cứ thế, Bồ Đào tiêu tiểu gì cũng đều phải nằm trên giường.

Khổ bà bà đi đổ bô, trước khi đi còn đưa cho Bồ Đào quần mới để thay.

Mỗi ngày đều trải qua như thế, Thượng Quan Khâm đều đến hàn huyên thăm hỏi, tự tay đút thuốc cho nàng uống, Bồ Đào cảm động, nắm tay hắn mãi không chịu buông ra, tuy chỉ là một thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn cả nàng, nhưng mới mười lăm, mười sáu tuổi mà biết dịu dàng quan tâm như vậy, Bồ Đào thật chưa từng gặp qua.

Thượng Quan Khâm đối với nàng đâu chỉ như đối với đồ đệ? Mà hắn chăm sóc nàng như con gái ruột của hắn.

Một kiếm đó, hắn đâm xuống như thế nào?

Mấy ngày sau hết sốt, thần trí thanh tỉnh, Bồ Đào hỏi Khổ bà bà về việc ngày đó nàng đã bị thương như thế nào, Khổ bà bà lại nói rằng tiểu thiếu gia đã quên đi thì thôi, không cần phải nhớ đến chuyện cũ nữa.

Bồ Đào thật buồn bực.

Cứ như vậy, ăn trên giường, ngủ trên giường, tiêu tiểu cũng đi trên giường, Bồ Đào dày vò vượt qua tháng thứ nhất sau khi xuyên không.

Có ngày sốt cao, nàng khóc lóc náo loạn lên "Ta không muốn sống! Để ta chết cho rồi!"

Chuyện đầu tiên Bồ Đào muốn làm sau khi được xuống giường là, nàng muốn xem dung mạo của bản thân mình như thế nào.

Nói ra cũng thật buồn cười, một đứa bé nho nhỏ làm gì đã có dung mạo chứ?

Khổ bà bà cười, trước giúp nàng tắm rửa sạch sẽ, gội rửa mái tóc dài đã nhiều ngày chưa đụng đến, sau đó mới chậm rãi đỡ nàng đến trước gương.

Bồ Đào trừng mắt nhìn vào chiếc gương Ba Tư, xem trái ngắm phải chừng một khắc, sau đó chậm rãi thở mạnh, nháy nháy mắt, đem gương bỏ xuống giấu trong hộc bàn.

Khổ bà bà ngạc nhiên nói "Sao Tiểu Thiếu gia lại giấu gương đi......"

Bồ Đào thở dồn dập, sau đó nói "Giấu gương đi..."