Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 3




"Bồ Đào a...... Ngươi sợ sâu sao?"

Sợ muốn chết......

Theo bản năng gật đầu, Bồ Đào kinh ngạc khi thấy Thượng Quan Khâm tươi cười một cách quỷ dị, mỹ nam rút kiếm, dưới tàng cây đào chuyển động thành từng vòng, kiếm khí quét ngang quét dọc, thu kiếm lại, hoa rụng lả tả xung quanh.

Thượng Quan Khâm cầm kiếm cười nói "Tiểu Bồ Đào lại đây đi!"

Bồ Đào bước lại, thấy trên thân kiếm lấp lóe ánh hàn quang, sau khi hoa đào rơi xuống, chính là......mấy con sâu.

Bồ Đào nhất thời lui về phía sau ba bước, cảm thấy trong lòng bắt đầu phát run.

"Hôm nay nếu kiếm pháp không thể hồi phục được ba thành so với ngày xưa, những con sâu này sẽ bỏ vào mền của ngươi......" Thượng Quan Khâm cẩn thận động đậy thân kiếm, bất kể mấy con sâu bò như thế nào cũng đều không bị rơi xuống đất.

Bồ Đào chuẩn bị co giò chạy, nhìn thấy những đốm đen trên thân bảo kiếm kia, nuốt nuốt nước miếng rồi cầm lấy thanh kiếm gỗ lên, bắt đầu luyện.

Lúc Bồ Đào thu hồi tay áo lại là lúc mặt trời đã khuất, nàng vẫy một chiêu Phi Điểu Tại Thiên, đầu óc miên man suy nghĩ, tựa hồ cảm thấy những con sâu trên thân kiếm của Thượng Quan Khâm đột nhiên rục rịch bay lại người nàng.

Lúc này Thượng Quan Khâm đang tựa vào thân cây, chơi đùa với mấy con sâu trên kiếm, thấy Bồ Đào tâm thần chợt loạn, cười nói "Chiêu Phi Điểu Tại Thiên này của ngươi thật giống như là Phi Trùng Tại Thiên vậy....."

Bồ Đào lảo đảo một cái suýt té trên mặt đất.

Kể từ ngày đó Bồ Đào thề không dám chọc tới vị Xà hạt mỹ nhân này nữa.

Một người toàn thân đổ mồ hôi nóng mồ hôi lạnh dốc sức luyện kiếm, còn người kia phong thái thanh tao như liễu rũ ung dung nhàn nhã đứng dưới gốc cây xem.

Đó là cảnh tượng Khổ bà bà chứng kiến lúc đem thức ăn đến.

"Khâm thiếu gia, Tiểu Thiếu gia, đến giờ dùng bữa trưa rồi......"

"Không ăn!"

Tiểu Bồ Đào chảy mồ hôi bừng bừng, tay chân tê dại, nhưng nhớ tới hậu quả nếu không đạt yêu cầu, ngừng một chút rồi hung hăng hít hà mùi thơm của thức ăn, cắn răng nói "Không ăn......"

Khổ bà bà khó xử nhìn Thượng Quan Khâm. Thượng Quan Khâm cười "Khổ bà bà mang xuống đi, ta cũng không ăn, nếu ăn thì những con vật bé nhỏ trên thân kiếm này sẽ bỏ chạy mất......"

Vừa dứt lời, Bồ Đào hét một tiếng lớn, vẫy một chiêu Phi Hạc Minh Nhiên, chém đứt một cành hoa đào.

Đến tối, kiếm pháp của Bồ Đào đã khôi phục lại được ba thành, Thượng Quan Khâm tươi cười trước mặt Bồ Đào sử một chiêu Quần Ma Loạn Vũ, đem toàn bộ sâu trên thanh kiếm bầm thây thành vạn đoạn, xem như là phần thưởng hôm nay cho Bồ Đào.

Nhưng tối hôm đó Bồ Đào ngủ hay bị thức dậy nửa chừng, tựa hồ như trong mơ cũng thấy Thượng Quan Khâm lấy kiếm khều sâu.

Nguyệt yến ngày hôm đó, Thượng Quan phủ vô cùng náo nhiệt.

Bồ Đào ngoại trừ phòng của mình và hoa viên để luyện võ ra, mù tịt về đường đi nước bước trong Thượng Quan sơn trang vô cùng rộng lớn này.

Nàng trí óc sáng suốt tự nhủ, không có việc gì thì không nên tùy tiện đi tới đi lui, không cần học theo nữ chính trong tiểu thuyết, ảo tưởng nhắm mắt đi bừa là có thể gặp được chân mệnh thiên tử.

Bồ Đào tự cảnh cáo chính mình không được tùy tiện đến gần bất cứ một thân cây nào trong Thượng Quan sơn trang.

Lại càng không nên ảo tưởng sẽ rơi vào vòng tay ấm áp của một mỹ nam tử nào đó dưới tàng cây, không khéo dưới tàng cây sẽ là một ổ sâu lông đen, trên cây còn có một đống sâu non.

Trước ngày rằm một ngày, Thượng Quan Khâm bề bộn nhiều việc, hắn cho Bồ Đào được tự do một ngày.

Bồ Đào ngủ một giấc thật đã mới ngồi dậy, sau đó Khổ bà bà lôi kéo nàng đi tắm rửa, mặc cho nàng một bộ đồ mới, áo trong màu tím, trung y xanh thẫm, áo bào trắng như tuyết, bộ dáng như một công tử con nhà quyền quý.

Hai ngày trước Thượng Quan Khâm giao cho Bồ Đào một thanh nhuyễn kiếm màu vàng, đáy của chuôi kiếm được cẩn một viên bảo thạch màu đỏ rất lớn, lấp loáng tỏa ánh hào quang, Bồ Đào ngắm nghía một hồi, nghĩ thầm cái này cũng có thể gỡ ra bán được.

Thân kiếm dài hai thước, có lẽ được chế tạo riêng cho phù hợp với thân hình nho nhỏ của mình. Đuôi kiếm còn được gắn thêm một viên ngọc thạch nhỏ như mắt mèo. Chuyện đầu tiên Bồ Đào làm khi nhận kiếm chính là uốn cong nó, muốn thử xem nó có thể bị uốn gãy hay không, khi thân kiếm bị Bồ Đào uốn tới chín mươi độ thì nàng liền buông tay. Nàng cũng không muốn sư phụ bắt mấy con sâu trong hoa viên bỏ vào mền ngủ chung với nàng.

Bích Huyết kiếm pháp đã được Bồ Đào phục hồi lại được bảy tám phần, Thượng Quan Khâm có chút ưu tư, Bồ Đào không hiểu, cho dù có bị bại bởi một La Lị - Tuyết mà nàng chưa bao giờ gặp mặt thì có sao đâu?

Dùng xong bữa trưa, Thượng Quan Khâm đến, kêu Bồ Đào lại đem kiếm pháp từ đầu tới cuối biểu diễn lại một lần, sau đó bắt đầu thử tấn công nàng, Bồ Đào lập tức trợn tròn mắt, Thượng Quan Khâm chỉ dạy nàng luyện kiếm, chưa dạy nàng cách đối địch.

Bởi vậy buổi chiều này trôi qua một cách chật vật, tốt xấu gì trước Nguyệt yến, Bồ Đào miễn cưỡng cũng có thể tiếp được Thượng Quan Khâm mấy chiêu, nhưng mà Thượng Quan Khâm mười lăm tuổi, sử chiêu thức giả dạng như một hài tử năm tuổi, mắt thấy càng lúc càng đến gần thời điểm Nguyệt yến, lần đầu tiên Bồ Đào đâm hoảng.

Nếu tiếp không nổi ngân thương của La Lị - Tuyết kia....nàng không sợ thua, chỉ sợ đau.

Bị Khổ bà bà lôi kéo đi tắm rửa lần nữa, thay đổi một thân cẩm y ngọc bào, mái tóc dài đến eo được cột lên kiểu đuôi ngựa, đính ngọc hoàn, trông thật anh khí.

Bồ Đào nắm chặt nhuyễn kiếm, trong lòng bàn tay mướt mồ hôi.

Rốt cục bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Thượng Quan Khâm đến, sờ sờ đầu Bồ Đào, Bồ Đào thật cẩn thận đi theo phía sau hắn, hoàn toàn không chú ý đến cảnh tượng náo động chạy đến chạy lui của bọn hạ nhân khắp xung quanh.

Rốt cục nghe được thanh âm huyên náo ầm ỹ trong yến tiệc, tiếng nói tiếng cười hòa lẫn tiếng ti trúc đàn ca.

Bồ Đào dừng lại, cảm thấy chân run rẩy.

Thượng Quan Khâm sờ sờ đầu nàng, Bồ Đào vẫn phát run như trước, thấy nàng cắn chặt môi, Thượng Quan Khâm do dự một chút, rồi khẽ cúi người xuống, cầm bàn tay bé nhỏ ướt mồ hôi của Bồ Đào.

Giây phút được nắm tay kia, Bồ Đào như tìm lại được tri giác, tiếng ồn ào bên tai càng lúc càng rõ ràng, trước mắt vẫn là nụ cười vĩnh viễn vạn năm không thay đổi của Thượng Quan Khâm.

---------------------------------------

" Tiểu thiếu gia đến."

Một tiểu thị nữ lên tiếng thông báo cắt ngang tiếng đàn ca trong yến tiệc, lúc Bồ Đào được đưa vào yến tiệc, Thượng Quan Khâm lặng lẽ buông tay nàng ra.

Nơi yến tiệc được tổ chức là một hội trường rất lớn, chính giữa là một một khoảng đất bằng phẳng lát đá cẩm thạch, bốn phía xung quanh tất cả đều là hoa mẫu đơn, so với khu vườn chỗ Bồ Đào ở to lớn hơn nhiều.

Chỗ Thượng Quan Thanh Khuê ngồi cao hơn những chỗ khác một bậc thang, bọn thị nữ mặc áo xanh đứng hầu xung quanh hắn, bài trí thập phần xa hoa.

Hắn ngồi trên chiếu, phía trước có một chiếc mộc án, bên người là một nữ hài tử trông như búp bê, có lẽ đó chính là La Lị - Tuyết trong lời đồn. (@ bạn Thảo Vũ – Hầu Tử Trộm Đào cho biết, La Lị theo phiên âm tiếng Trung Quốc là Loli, ai không biết thì mời xem phim Lolita sẽ hiểu rõ)

Vì đứng quá xa nên không thấy rõ, nhưng bốn phía thắp đèn lồng cực sáng, chỗ chiếc chiếu nơi hắn ngồi chói lóa đến mức ánh trăng cũng trở nên ảm đạm.

Phía bên dưới Thượng Quan Thanh Khuê chia ra hai hàng ghế, có người đang ngồi, có người đang uống rượu, có người đang nói chuyện với nhau, đều là các đại đường chủ, hộ pháp của Thượng Quan sơn trang.

Phía tay trái của hắn có một chiếc ghế trống, đó là chỗ ngồi của Thượng Quan Khâm.

Thượng Quan Khâm mang theo Bồ Đào đến trước mặt Thượng Quan Thanh Khuê hành lễ.

Bồ Đào chỉ liếc mắt nhìn Thượng Quan Thanh Khuê một cái, liền nhớ thật kỹ bóng dáng của hắn.

Dưới ánh trăng Thượng Quan Thanh Khuê lại mặc một thân bạch y, giống như Thượng Quan Khâm, Bồ Đào đã từng tưởng tượng qua hình dáng của vị dưỡng phụ chưa từng gặp mặt qua này, nếu là biểu huynh đệ của Thượng Quan Khâm, hẳn cũng phải là một mỹ nam hiếm thấy. Kết quả hôm nay vừa gặp mặt, có chút ngoài tưởng tượng, nói một cách dễ nghe, Thượng Quan Thanh Khuê chính là trời sinh thập phần tuấn mỹ, nói một cách khó nghe, đó là vẻ đẹp của hắn hoàn toàn khác với vẻ đẹp nhu mì hơi có một chút nữ tính của Thượng Quan Khâm.

Chỉ liếc mắt một cái, Bồ Đào không dám xem nữa.

Nàng vẫn có cái tật xấu này, lúc học đại học cũng vậy, chỉ cần thấy nam sinh đẹp trai một chút là nàng sẽ không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng mắt hắn. Nhưng tuy không nhìn thẳng nhưng khóe mắt, tâm tư lại hoàn toàn đặt trên người người ta.

Không ngờ nàng lại có cảm giác ngượng ngùng như thế đối với Thượng Quan Thanh Khuê, Bồ Đào hung hăng tự mắng mình mê trai, nhưng rốt cuộc cũng không dám ngẩng đầu lên.

"Vết thương của Bồ Đào lần trước đã khỏi hẳn chưa?"

Thượng Quan Thanh Khuê buông ra bàn tay nhỏ bé của nữ nhi bảo bối kế bên, thân hình khẽ khom về phía trước mang theo một hương vị làm say lòng người. Hắn đang hỏi Bồ Đào, nhưng Bồ Đào không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn nhìn bàn tay đang đặt trên bàn của hắn.

Thượng Quan Khâm thức thời nên vội trả lời giùm "Bồ Đào bị nội thương chưa lành hẳn. Nhưng ngoại thương đã khỏi rồi."

"Sao? Lại mất trí nữa à?"

Thượng Quan Thanh Khuê cười khẽ, thanh âm thật trẻ trung, ở độ tuổi hai mươi như hắn, ở thời hiện đại cũng chỉ là một học sinh mới vừa tốt nghiệp trung học thôi, nhưng ở thời đại này, lại là cha của một đứa bé đã bốn tuổi......

Bồ Đào hoảng hốt, vì thế nàng bắt đầu miên man suy nghĩ.

Loại tâm tình hoảng hốt này hoàn toàn không giống với sự khẩn trương lúc ban đầu, Thượng Quan Thanh Khuê cười cười nói nói, Bồ Đào không nghe được chữ nào mà chỉ cảm thấy cả thân hình đều nhũn ra.

Không biết bọn hắn nói gì đó.

Trong tai chỉ còn lại tiếng cười sang sảng của Thượng Quan Thanh Khuê.

Lén ngẩng đầu lên, lại nhìn đến bàn tay xinh đẹp phi thường kia của hắn, nhưng lúc này bàn tay ấy lại đang nắm một bàn tay nhỏ bé trắng nõn mịn màng khác.

Một nỗi niềm chua xót khó hiểu trào dâng.

Bồ Đào cầm kiếm, quyết tâm nhất định phải thắng, ít nhất, cũng có thể đổi được một ánh mắt tán dương của người nọ.

Ai nấy đều đồn đãi Thượng Quan Khâm và Thượng Quan Thanh Khuê không hòa thuận, Bồ Đào căn bản cũng không thèm để ý, nhưng bây giờ nghe hai người bọn họ lời qua tiếng lại, đứa ngốc cũng có thể nghe ra sự công kích của Thượng Quan Thanh Khuê qua những lời nói bóng nói gió của hắn.

Lòng bàn tay của Bồ Đào toát mồ hôi lạnh, Thượng Quan Khâm bên này hành lễ, vẫn thần tình ung dung mỉm cười như trước nhập tiệc, thấy Bồ Đào còn đứng ngây ngốc giữa đại sảnh, không khỏi khẽ gọi "Tiểu Bồ Đào, lại đây."

Bồ Đào hồi hồn, chỉ thấy Thượng Quan Khâm vỗ vỗ vào chỗ ngồi kế bên hắn, Bồ Đào lập tức đến ngồi xuống, cùng Thượng Quan Khâm ăn chung một bàn.

Ngẩng đầu thấy Thượng Quan Thanh Khuê cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn về hướng nàng một cái, chỉ lo đút cơm cho nữ nhi bảo bối của mình ăn, thật yêu thương chìu chuộng hết lòng.

Cúi đầu nhìn một bàn sơn hào hải vị trước mặt, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn chút nào.

"Bồ Đào, sao lại không ăn? Cơm trưa cũng chưa ăn, một chút nữa làm sao có sức?"

Thượng Quan Khâm ôn nhu gắp thức ăn bỏ vào bát cho Bồ Đào.

Bồ Đào đột nhiên nhỏ giọng hỏi "Sư phụ, ngươi có thể đút ta ăn được không?"

Thượng Quan Khâm khẽ ngây người, khóe mắt nhanh chóng liếc về phía Thượng Quan Thanh Khuê, phát hiện hắn đang đắm chìm vào vai diễn phụ thân một cách không thể tự kềm chế, khẽ cười nói "Hôm nay nếu ngươi thắng, về sau sớm tối gì ta cũng đều đút ngươi ăn."

Bồ Đào có chút thất thần ngắm nụ cười xinh đẹp của hắn, đột nhiên tỉnh ra, ý thức được bản thân mình vậy mà lại ghen với một đứa nhỏ bốn tuổi, không khỏi thầm mắng bản thân hồ đồ, khẽ hít một hơi, vùi đầu vào bát ăn như gió cuốn mây trôi, Thượng Quan Khâm cũng không ăn, chỉ lo gắp thức ăn cho Bồ Đào.

Dưới chỗ ngồi có người cười nói "Ngươi xem kìa, Gia chủ và phó gia chủ, đều thật sự là những người cha mẫu mực."

Nhưng lúc này Bồ Đào mới rõ ràng ý thức được, nàng và La Lị - Tuyết, bất quá cũng chỉ là công cụ trong trận chiến giữa Thượng Quan Khâm và Thượng Quan Thanh Khuê mà thôi.

Một buổi cơm thôi mà dấy lên biết bao nhiêu là tư vị vô cùng phức tạp.

Mọi người ăn uống cười vui một trận.

Rốt cục hạ nhân dọn dẹp bàn tiệc.

Bồ Đào nắm chặt nhuyễn kiếm của mình trong tay, biết thời điểm luận võ đã đến.