Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 32




Thượng Quan Khâm nói, Bồ Đào, nếu hôm nay ngươi thượng đài mà thắng được Đường chủ Bách Thảo đường, sư phụ sẽ làm bồ đào ướp lạnh cho ngươi ăn.

Còn nói tiếp "Nếu thua, từ nay về sau dây mỗi ngày ngươi đều phải giặt dây cột tóc trắng cho sư phụ."

Trận kế tiếp Bồ Đào đánh thắng Bách Thảo đường, lọt vào danh sách mười người dẫn đầu. Ngày hôm sau trong phút cuối cùng nàng lại thắng chưởng môn của Cửu Nhật phái trong đường tơ kẽ tóc, lọt vào danh sách năm người dẫn đầu.

Mộ Dung Thân Phi cũng vào danh sách năm người dẫn đầu. Thượng Quan Tuyết vừa khóc vừa cười vui mừng đích thân xuống bếp tự tay chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để tẩy trần cho phu quân, kết quả là đã đốt cháy phòng bếp của khách điếm.

Trận kế tiếp, quy tắc tỷ võ được thay đổi, bởi vì chỉ còn lại có năm người.

Năm người này gồm có Thượng Quan Kinh Hồng, Mộ Dung Thân Phi, chưởng môn phái Võ Đang Dư Ngôn đạo nhân, phương trượng mới kế nhiệm của phái Thiếu Lâm Vô Khổ đại sư, đại đệ tử của phái Huyết Vụ Từ Thiến Hồng.

Còn Minh chủ võ lâm tiền nhiệm là chưởng môn phái Hoa Sơn Toàn Thiên Nhân.

------------------------------------

Hôm qua thắng được chưởng môn phái Cửu Nhật chỉ trong gang tấc, Bồ Đào chưa bao giờ trải qua một cuộc đấu khó khăn như thế.

Người sử kiếm nội lực chỉ kém một chút, uy lực đã giảm đi cả ngàn lần.

Kinh nghiệm lâm trận của Bồ Đào cũng không nhiều, ngoại trừ ngày thường luyện tập giao đấu với Thượng Quan Khâm trong nhiều năm qua thì cũng chỉ gặp phải đối thủ là Mộ Dung Thân Phi hai tháng trước đây.

Tuy bản thân nàng luyện tập nội lực mười mấy năm nay, nhưng trên giang hồ này, người không phải luyện tập mấy chục năm công lực thì cũng không được gọi là cao.

Nếu không nhìn ra sơ hở của đối thủ, đúng thời điểm mấu chốt ra chiêu trí mạng đánh vào sơ hở, có lẽ Bồ Đào đã bị đánh hạ đài từ lâu rồi.

Thời điểm tuyên bố người thắng trận, hai chân của Bồ Đào hầu như đều mất hết cảm giác.

Bởi vì bị bó ngực nên hô hấp của nàng vốn không tốt mấy.

Về chuyện này, ở Thượng Quan gia Bồ Đào được quan tâm khá tốt, chưa bao giờ phải liên tục giao đấu một thời gian dài như vậy, lúc này nàng nắm chặt tay của Thượng Quan Khâm, ánh mắt tối sầm lại.

Sau khi xong phải nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt.

Hôm nay là ngày tỷ võ cuối cùng.

Cũng là ngày tuyển chọn ra tân Minh chủ võ lâm.

Bởi vì chỉ có năm người, nếu chia ra hai cặp đấu với nhau thì sẽ còn dư lại một người, nên Đại hội võ lâm trăm năm nay còn có một tập tục khác.

Đó là, năm người này đều có thể tự do lựa chọn đối thủ của mình, trong đó người nào có bản lĩnh khiêu chiến Minh chủ tiền nhiệm, nếu thắng sẽ trở thành tân Minh chủ võ lâm, bốn người còn lại không cần tiếp tục tỷ thí nữa mà sẽ bị trực tiếp tính là thua.

Nếu thua, người đó cũng không cần tỷ võ tiếp, mà sẽ bị trực tiếp đào thải, bốn người còn lại sẽ chia thành hai cặp đấu với nhau, rồi cặp nào thắng lại tiếp tục đấu với nhau cho đến khi chọn được Minh chủ võ lâm thì thôi.

Bồ Đào nhìn tòa lôi đài duy nhất còn sót lại, nuốt nước miếng xuống.

Thời gian buổi trưa lúc ba khắc này thực khiến mọi người đều buồn bực, vì đó chính là thời điểm ai nấy đều đói bụng nhất.

Ngoại trừ chỗ ngồi chính trên đài dành cho Minh chủ võ lâm tiền nhiệm, dưới đài là một loạt chỗ ngồi dành cho năm vị nhân tuyển của các môn phái lọt vào vòng cuối cùng, còn lại hai bên đài mọi người tấp nập chen chúc đứng xem cuộc tỷ võ.

Nhưng tất cả mọi người đều đang chờ đợi.

Chờ đợi trong năm người này, ai sẽ là người khiêu chiến đích danh Minh chủ tiền nhiệm.

Sau một lúc lâu, Mộ Dung Thân Phi đứng lên.

Hiện trường lập tức trở nên ồn ào.

Nhưng sau khi hắn ôn văn tao nhã thượng đài, chỉ cầm cây hoa thương, vô cùng lễ phép nói "Tại hạ muốn khiêu chiến công tử Thượng Quan Kinh Hồng, không có ý khiêu chiến Minh chủ tiền nhiệm.

Bồ Đào cả kinh, Thượng Quan Khâm tựa hồ cũng bất ngờ ngoài dự kiến, không khỏi hừ một tiếng. Nhưng vẫn lặng lẽ buông tay Bồ Đào ra, nói "Đừng hiếu chiến."

Bồ Đào hoa tay lên làm dấu nói, nàng chỉ cố hết sức mà thôi.

Nhưng vừa thượng đài nàng liền bắt đầu cảm thấy nỗi bất an trỗi dậy, đột nhiên suy nghĩ, có phải lúc này Mộ Dung Thân Phi mới bắt đầu trả thù hay không.

Đang lúc hoảng hốt chợt thấy đối phương đã hành lễ xong, hắn nheo lại con ngươi, một giọng nói rất nhỏ vo ve nhẹ nhàng rơi vào tai Bồ Đào.

"Bách lý truyền âm của Mộ dung gia, ngươi không cần ngạc nhiên."

Bồ Đào nghe vậy lập tức hồi thần, phát hiện Mộ Dung Thân Phi xoay cây hoa thương thành một thế, môi hắn vẫn không nhúc nhích.

"Ngươi nhất định đang nghi ngờ vì sao ta lại khiêu chiến ngươi, có phải không?"

Giọng nói truyền âm của Mộ Dung Thân Phi vô cùng thật thà "Chưởng môn phái Hoa Sơn không dễ dàng khiêu chiến chút nào, nếu một chút nữa ta bại bởi tay ngươi, không phải là ngươi có thể trực tiếp vào vòng cuối hay sao?"

Bồ Đào thầm nghĩ thì ra là thế, vậy mà nàng lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Nhưng nàng lại không thấy nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng của Mộ Dung Thân Phi.

Trong khi nàng đang hòa hoãn tinh thần thì một thương của Mộ Dung Thân Phi đã xông lại tấn công.

Lúc này Bồ Đào mới phát hiện ra vấn đề không đúng ở chỗ nào.

Mộ Dung Thân Phi sử dụng binh khí là Mộ Dung hoa thương!

Ngay cả Thượng Quan Tuyết đứng dưới đài cạnh Thượng Quan Khâm cũng a lên một tiếng, kéo kéo ống tay áo của Thượng Quan Khâm, nhỏ giọng hỏi "Tại sao phu quân lại không sử dụng kiếm pháp Thượng Quan gia mà ngài dạy?"

Thượng Quan Khâm cau mày, nheo lại cặp mắt nhìn theo hai thân ảnh đang giao đấu trên lôi đài.

Đương nhiên lúc Bồ Đào ý thức được thì tất cả mọi người bên dưới cũng đều nhìn ra.

Cây hoa thương của Mộ Dung Thân Phi thong thả đàn áp Thượng Quan Bích Huyết kiếm của Bồ Đào, đừng nói là phải giao đấu một canh giờ, chỉ một khắc thôi mà Bồ Đào đã đổ mồ hôi đầy đầu.

"Xếp thứ chín trong Binh Khí Phổ Bài Danh - Thượng Quan Bích Huyết kiếm pháp lại bị hoa thương của Mộ Dung gia ngăn chặn, thật khó hiểu tại sao lần trước Mộ Dung Thân Phi không lọt vào bảng xếp hạng mười người dẫn đầu trong cuộc tỷ võ ở Binh Khí Phổ Bài Danh?"

Dư Ngôn đạo nhân và Vô Khổ đại sư ngồi cạnh nhau đăm chiêu bàn luận.

"A di đà phật......" Vô Khổ đại sư chỉ cau mày quan sát.

Mộ Dung Thân Phi ra sức tấn công một thế như chớp nhoáng.

Bồ Đào lập tức thối lui về sau cả trượng, bóng hoa thương xẹt qua lôi đài, đánh nát mộc phiến.

Kẻ lừa đảo!

Bồ Đào vừa giận vừa kinh hãi, nếu ngươi thành tâm bại vào tay ta, vì sao lại chọn binh khí là hoa thương!

Nhưng điều khiến Bồ Đào khiếp sợ nhất không chỉ có như thế.

Tay nàng bắt đầu không thể tự khống chế nổi, trong đầu miên man hỗn loạn, gặp phải đối thủ mạnh về thương pháp, chiêu thức Thủy Nguyệt Phiêu Linh như rít gào trong đầu, muốn bức phá mà ra.

Tay nắm nhuyễn kiếm cũng không chắc, sắp bại đến nơi.

Loại cảm giác này thật vô cùng mãnh liệt, chỉ có thể nói chiêu thức của Thủy Nguyệt Phiêu Linh quá mức bá đạo, không thể ẩn nhẫn chịu được một loại thương pháp khác áp bức chính mình.

Dường như mỗi một động tác của Mộ Dung Thân Phi, Bồ Đào đều có thể sắc bén nắm bắt được sơ hở của hắn, tay cũng không khống chế được muốn di chuyển về phía chỗ sơ hở đó, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại ý thức được trong tay mình rõ ràng đang là Bích Huyết kiếm mà không phải là Thiên Hoa Loạn Vũ, trong lúc đầu óc do dự chân tay chậm chạp lại, vốn đã bị rơi vào thế hạ phong, nay chiêu thức của nàng càng thêm rời rạc.

Keng.

Kiếm trong tay Bồ Đào văng ra ngoài.

Toàn hội trường trầm mặc.

Trong nháy mắt, trước mắt Bồ Đào tối sầm lại, bàn tay nàng theo bản năng nhích gần đến chỗ cơ hoàng của Thiên Hoa Loạn Vũ, muốn bắn trường thương ra. Lúc này Thượng Quan Khâm đứng bật dậy làm rơi luôn cả chiếc ghế dựa, giống y hệt tình cảnh của Bồ Đào năm đó.

Quả nhiên, Bồ Đào không khống chế được đảo mắt nhìn về phía Thượng Quan Khâm, bên này chưởng môn phái Hoa Sơn lập tức công bố "Mộ Dung hoa thương, Mộ Dung Thân Phi thắng!"

Bồ Đào đứng lặng trên đài, bàn tay vẫn còn cách cơ hoàng của Thiên Hoa Loạn Vũ không đến một tấc.

Thượng Quan Khâm nhẹ nhàng thở ra, hắn không biết tại sao mình lại đứng bật dậy, chỉ cảm thấy lúc ấy có một cảm giác rất mãnh liệt, nếu không ngăn cản Bồ Đào, hắn có thể sẽ phải vĩnh viễn mất đi nàng.

"Thất bại trong gang tấc......" Mộ Dung Thân Phi không hạ đài mà đứng đối diện với Bồ Đào, trong mắt tràn đầy ý cười, nói nhỏ "Đã kích ngươi đến thế mà vẫn không lộ ra sơ hở, trên tay trái kia của ngươi có bí mật gì?"

Hai mắt Bồ Đào đỏ ngầu, Mộ Dung Thân Phi ôn hòa thi lễ nói "Cơ hội đã mất, còn những hư vinh vặt vãnh này ta cũng chẳng để ý, nếu đã vậy thì xin đa tạ."

Thì ra ý đồ của Mộ Dung Thân Phi là muốn ép nàng ra tay sử dụng Thiên Hoa Loạn Vũ.

Bồ Đào kinh hãi toàn thân toát mồ hôi, vội vàng hạ đài, chỉ muốn nhào vào trong lòng của Thượng Quan Khâm, nhưng ở đây nhiều người như vậy, nàng chỉ có thể kềm chế xúc động ngồi xuống bên cạnh sư phụ. Thượng Quan Tuyết đã đến lôi kéo Mộ Dung Thân Phi ra một bên mà hỏi, cũng không biết Mộ Dung Thân Phi mồm mép thế nào đó mà chỉ chốc lát sau Thượng Quan Tuyết đã như mây tan mưa tạnh, bỏ qua chuyện hắn đánh thắng Bồ Đào.

"Sư phụ......"

Bồ Đào nghẹn ngào hoa hoa tay làm dấu nói "Sư phụ...... ngươi đã cứu ta a......"

Nếu không như thế, Thiên Hoa Loạn Vũ tung ra sáng ngời, ta ở trên đài đã sớm trở thành tội nhân thiên hạ......

Thượng Quan Khâm không nói gì, chỉ nhớ lại năm xưa nếu Bồ Đào không cả kinh đứng bật dậy, hắn cũng đã sớm bị hoa thương của Mộ Dung Thân Phi đâm thủng ngực.

Tình hình hiện giờ diễn ra y hệt như năm đó.

Có lẽ ở thời điểm đó của năm xưa, Thượng Quan Khâm đã để ý Bồ Đào.

Trong lúc tỷ võ phải tập trung tất cả tinh thần và các giác quan vào cuộc đấu, nhưng hắn chỉ vì nàng đứng bật dậy mà đã thất thần.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Thượng Quan Khâm lập tức cong lên cười tươi như hoa. Hắn kéo bàn tay của Bồ Đào qua, nhẹ nhàng viết lên "Ngươi có thể ở ngay trên lôi đài của Đại hội võ lâm mà phân tâm vì ta, Thượng Quan Khâm chết cũng không tiếc."