Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 67




Sau đó hắn đóng cửa lại!

Bồ Đào hoảng hốt mê man đứng cạnh cửa, một câu cũng không nói nên lời, chợt nghe bên trong phòng truyền ra tiếng của Mộ Dung Thân Phi "Tiểu Tiêu hắn bị bệnh!"

"A a, ta bệnh thật, nhưng nếu ngươi quan tâm ta hơn thì bệnh của ta sẽ lập tức khỏi mà."

Sau đó nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cửa lại được mở ra, tiểu Tiêu cười mị mị giữ chặt tay Bồ Đào nói "Tiêu mỗ thất lễ, khiến cô nương phải sợ hãi rồi."

Hắn chuyển xưng hô từ “tại hạ” đến “Tiêu mỗ” một cái rẹt làm Bồ Đào hoang mang đầu óc. Tiểu Tiêu quay đầu lại liếc nhìn Mộ Dung Thân Phi trong phòng, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng.

Hai người đứng ngoài cửa, tựa như bằng hữu đã quen thân từ lâu, hắn nhỏ nhẹ nói với Bồ Đào.

"Không cần dài dòng vô nghĩa, Thân Phi của ta có thể nghe lén bên trong, ta đáp ứng điều kiện của ngươi, nhưng chuyện của sư phụ ngươi nhờ, ta cần phải điều tra rõ đã."

Lại nói tiếp "Mấy năm nay đoạn tụ trở nên rất thịnh hành trong giang hồ, yêu nam hay nữ gì cũng không quan trọng, quan trọng là vì người đó mà mình mất ăn mất ngủ, lo lắng đau lòng. Tư vị đó ta cũng đã trải qua. Hiện giờ Thân Phi đối với ta rất tốt, ta rất yêu hắn. Ngươi cũng đã tạ tội với hắn, khúc mắc giữa hắn và ngươi cũng nên hóa giải đi thôi. Sau này hy vọng bọn ngươi hạnh phúc, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bọn ta nữa."

Nói rồi xoay người bước đi, đẩy cửa ra, quay đầu lại nói "Điều kiện sư phụ ngươi đề ra rất khó khăn, ta cũng không cần Tuyết Nguyệt Phiêu Linh, chỉ cần bóng hình ngươi biến mất hẳn trong lòng Thân Phi của ta là được rồi. Còn về phần khi nào ta ra tay, đợi ta ăn uống no đủ dưỡng sức vài ngày nữa, lên kế hoạch chu toàn rồi sẽ tiến hành. Nhưng sự thành hay bại ta không dám nói trước, nếu ta bại mà mất mạng, ngươi phải hứa là không được quấn quít lấy bảo bối Thân Phi của ta nữa, có biết không?"

Sau đó hắn thực ôn nhu nhẹ nhàng đóng cửa lại, hai chân Bồ Đào như bị đóng đinh tại chỗ, đầu óc nàng còn chưa kịp hiểu hết lời nói của tiểu Tiêu, mơ mơ hồ hồ nghe tiếng Mộ Dung Thân Phi "Tại sao bại sẽ mất mạng? Ngươi đã đáp ứng chuyện gì?"

"Thân Phi lo lắng cho ta sao? Bảo bối quả thật đã nghe lén nha."

Mộ Dung Thân Phi nhất thời không lên tiếng, Bồ Đào hiểu rõ, liền xoay người rời đi.

Lúc đến nàng đã dốc hết sức lực chạy như điên như cuồng.

Vì áp lực căng thẳng, lo lắng sợ hãi.

Giờ mọi việc được giải quyết, tâm tình Bồ Đào thoải mái, lập tức cảm thấy dưới chân như được chắp cánh mà bay, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.

Hài tử năm xưa đã từng ôn nhu mỉm cười với nàng.

Nay hắn đã thật sự tìm được người yêu mình và có một cuộc sống hạnh phúc .

Mộ Dung Thân Phi.

Năm ấy trên lôi đài ở cuộc Binh Khí Phổ Bài Danh.

Không chỉ có sư phụ, lúc ấy hắn cũng......vì nàng......mà thất thần......

Đêm mưa năm ấy, lúc hắn thống hận bỏ chạy ra ngoài, nếu nàng rượt theo hắn, có lẽ hắn đã không đau khổ như vậy rồi......

Tiểu Tiêu, về sau bọn ngươi nhất định phải hạnh phúc.

Nhất định......

Phải hạnh phúc......

Như vậy, có phải nàng cũng có thể......

Không cần tự trách bản thân mình nữa, có phải hay không......

"Ca?"

Đang mơ màng trầm tư suy nghĩ, đột nhiên Bồ Đào bị một bóng người cản lại.

Ngẩng đầu lên.

Bồ Đào nheo mắt lại nhìn, thấy nàng đã sắp đến dãy phòng của mình, phòng của sư phụ và bảo bảo ngay tại phía trước, nhưng trước mặt có người đang cản đường nàng lại.

Là một người rất quen.

"Ngươi, có thật là ca ca không? Ờ......"

Thượng Quan Tuyết do dự, không biết nên xưng hô với Bồ Đào như thế nào.

"Không phải cũng là con của Gia chủ hay sao?"

Bồ Đào đang suy nghĩ chuyện của Mộ Dung Thân Phi, nghĩ Mộ Dung Thân Phi từng cưới Thượng Quan Tuyết, cũng may hắn không xuất hiện vào lúc này. Nếu không, Thượng Quan Khâm mất tích nay trở thành Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo, Mộ Dung Thân Phi đã chết nay sống lại trở thành nam sủng, không biết Tuyết nhi biết được có phát điên hay không?

"Ừ, ta về hỏi phụ thân, nhưng sắc mặt phụ thân không tốt, chỉ nói đó là mệnh lệnh của lão gia chủ, ta không nhịn được, liền......chạy tới đây hỏi......"

"Hả? Cũng không còn nhỏ nữa, nay ngươi thật đã là một cô nương trưởng thành rồi."

Bồ Đào thấy Thượng Quan Tuyết trong bộ xiêm y sa lụa màu lam nhạt rất có phong phạm của một cô nương nhà võ lâm thế gia, trông thanh thuần hơn nhiều so với bộ cẩm y hoa lệ sang trọng giàu có của nàng.

Không khỏi thở dài nói "Ta giả câm điếc cũng là vì mệnh lệnh của gia chủ, ngươi muốn hỏi về Thủy Nguyệt Phiêu Linh? Đó là do ta gặp cơ duyên xảo hợp mà học được, lúc ấy ta cũng không biết nó là cái gì, không ngờ vì nó mà ta bị trục xuất khỏi Thượng Quan gia. Nếu ta không còn là người kế thừa Thượng Quan gia, ta cũng không phải cải nam trang, giả câm điếc nữa......" Nghĩ đến Mộ Dung Thân Phi, không khỏi ngậm ngùi nói "Có thời điểm vì hiểu lầm mà đã gián tiếp hủy hoại cuộc đời của kẻ khác, còn bản thân mình phải thống khổ dằn vặt cả nửa đời người."

"Vậy ta kêu ngươi là tỷ tỷ có được không? Tỷ tỷ, ngươi mới mười bảy tuổi, sao lại nói là đã hết nửa đời người chứ."

"Ta đã là nương của hai đứa con rồi, ta già rồi......"

Bồ Đào lắc lắc đầu, trong bụng lo lắng rằng lúc này Thượng Quan Khâm hẳn rất giận, chỉ muốn ba chân bốn cẳng mau mau chạy về phòng gặp hắn, nghĩ cách nói dối với hắn, nhất định không thể nói cho hắn biết chuyện nàng quỳ xuống khấu đầu nhận lỗi với người khác. Nhưng Thượng Quan Tuyết cố tình ngăn cản, không ngừng hỏi han chuyện nọ chuyện kia, không phải nàng không có tình cảm gì với Thượng Quan Tuyết, chỉ là vào lúc này, trong lòng nàng không ai quan trọng bằng sư phụ.

"Con...... Tỷ tỷ, ngươi cùng......cùng...... Phó gia chủ......"

"Tuyết nhi, có một số việc không biết vẫn tốt hơn."

"Nhưng...... ta nghe phụ thân lẩm bẩm nói một mình....cái gì...tại sao lại xảy ra chuyện như thế này......" Thượng Quan Tuyết vẫn không có ý để Bồ Đào đi, đổi đề tài nói tiếp "Tỷ tỷ, trước đây, ngươi không thích ta phải không?"

"Làm gì có chuyện đó?"

"Nhưng mà ta cảm thấy như vậy, ta đã từng chạy đi hỏi phụ thân, phụ thân chỉ nói là Tuyết nhi bị ganh tỵ."

"Không phải, thật ra chuyện trước đây ta cũng không nhớ rõ, ta nghĩ, lúc nhỏ ai lại chẳng ganh tỵ, đến mười hai, mười ba tuổi, tuy có lớn lên nhưng vẫn còn nhỏ lắm, nếu trước đây ta có tỏ vẻ không thích ngươi thì đó cũng chỉ là tâm tính tiểu hài tử quen được nuông chìu mà hư hỏng thôi."

"Là Phó gia chủ nuông chìu sao?"

"Ừ." Bồ Đào mỉm cười nói "Thật ra ta cũng vẫn thường nhớ đến bọn ngươi, Lưu Thủy, Liễu Như, còn có Thượng Quan đại thúc nữa. Lúc Thượng Quan gia xảy ra chuyện, tuy ta đang hoài thai nhưng cũng không khỏi phân thần bận tâm cho các ngươi, cũng may hiện giờ đã không có chuyện gì nữa. Giờ tướng công của ta đang đợi, phải cho bảo bảo bú sữa, nếu không......"

"Được, được, vậy ngươi về trước đi......"

Đã nhiều lần nàng ám chỉ nhưng Thượng Quan Tuyết vẫn không chịu đi, da mặt thật dày, cực chẳng đã phải nói thẳng...

Nghĩ đến hôn sự của nàng ta và Mộ Dung Thân Phi, trong lòng Bồ Đào không khỏi chua xót.

Đến cạnh cửa, do dự một chút rồi đẩy cửa ra.

"A!!!!"

Bồ Đào sợ đến mức thét lên chói tai.

Thượng Quan Khâm không còn trong phòng, Phong Duyệt lại toàn thân đẫm máu nằm trên mặt đất.

Bồ Đào tiến lên, phát hiện ra hai bảo bảo vẫn còn trong nôi, nhưng Phong Duyệt đã tắt thở.

Bồ Đào hoa đầu váng óc, ý nghĩ đầu tiên là, có thể Thượng Quan Khâm lên cơn phát cuồng.

Bồ Đào kinh hoảng thất thố tự nhủ mình phải bình tĩnh lại, chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng người rên rỉ.

Nhưng nếu là sư phụ thì lúc này hắn hẳn là phải ngồi tựa bên cửa sổ.

Bồ Đào cảm thấy vô cùng kinh hoảng, trong đầu chợt hiện lên một dự cảm xấu, sợ có người khác đã đột nhập tấn công nơi này, nhưng nàng không có tâm tình suy đoán là ai, chỉ thầm cầu nguyện mong sư phụ bình an thôi.

Đẩy cửa sổ ra, ngoài cửa sổ là hậu viện, rất ít có người ra vào, Bồ Đào không dám bỏ bảo bảo xuống, cũng không dám bước ra ngoài cửa sổ, chỉ đứng bên cửa sổ ngó ra, thấy dưới đất có một người ngã nằm sóng xoài.

"Phù Dung!"

Cánh tay của Phù Dung bị thương, nhưng tính mệnh không bị nguy hiểm, chẳng qua không biết tại sao lại bị ngã xuống đất, Bồ Đào vội vàng phi thân ra ngoài đỡ Phù Dung vào trong phòng. Phù Dung thấy Phong Duyệt đã chết, giận đến mức nghiến răng cắn nát môi.

"Phu nhân...... đi rồi, bọn ta liền sang phòng của giáo chủ và bảo bảo, không ngờ trong phòng đã có người khác phục sẵn, bọn ta vào thì bị họ dùng Mê hồn hương hạ độc, không thể vận nội lực lên được, nên không kịp giải huyệt cho giáo chủ. Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bọn họ bắt giáo chủ đem đi, bọn ta rượt theo, ta bị một người sử đao đả thương nên không cử động được, nhưng cánh tay người đó cũng bị ta cào xước một đường, Phong Duyệt ở trong phòng bị bọn họ bao vây......không ngờ...... bọn họ lại hạ độc thủ như vậy......"

Dự cảm xấu biến thành hiện thực, sắc mặt Bồ Đào tái nhợt, vị tiên tử của nàng không biết đã bị ai bắt đi mất rồi.

Càng nghĩ càng hốt hoảng đau lòng.

Điểm huyệt cầm máu cho Phù Dung xong, Bồ Đào run rẩy hỏi "Có thể bước đi được không?"

"Không thể......cử động nổi."

Bồ Đào đỡ Phù Dung đến trên giường nằm xuống nghỉ ngơi, xé ống tay áo của mình băng bó miệng vết thương cho nàng ta.

Rồi ôm hai bảo bảo bỏ chạy ra ngoài.

Cũng may phòng của Đao lão không xa, lão vẫn còn ở lại trong phòng uống rượu nên không biết đã xảy ra chuyện, Bồ Đào giao hai bảo bảo cho lão, bảo lão ở lại chiếu cố cho Phù Dung.

Đao lão tức giận vô cùng, luôn miệng thề thốt phải trả thù.

Hai chân Bồ Đào như nhũn ra, giữ chặt lão, bảo lão phải hết sức chăm sóc bảo vệ cho hai bảo bảo.

Sau đó nhắm mắt lại tựa vào cột nhà, ngẫm nghĩ nhớ lại mọi chuyện, càng nghĩ càng phát hiện sự tình thật kỳ lạ, tại sao khi mình vừa rời đi khỏi thì có người xông vào tập kích liền, phòng của Phong Duyệt và Phù Dung cũng không xa, không biết là cao thủ phương nào, bỗng Bồ Đào kinh hãi nhận ra, nàng và sư phụ đã sớm bị người ta theo dõi từ lâu, không ngờ nàng xúc động điểm huyệt cầm chân sư phụ lại làm hại sư phụ như vậy!!

Nước mắt tí tách rơi xuống như mưa, Bồ Đào gấp đến nỗi quên rằng bản thân mình có khinh công, chỉ biết ba chân bốn cẳng cố gắng hết sức chạy đến dãy phòng chữ Hào, dùng sức đẩy cửa ra.

Quả nhiên tiểu Tiêu vẫn còn trong phòng, nhưng không thấy Mộ Dung Thân Phi, thấy Bồ Đào nơi cửa, tiểu Tiêu lập tức mất hứng nói "Không phải vừa rồi ta đã nói là sau này không muốn ngươi xuất hiện trước mặt bọn ta nữa hay sao, tại sao lại chạy đến đây?"

"...Sư phụ không còn!!"

Bồ Đào không đầu không đuôi tiến lên, nắm lấy cánh tay của tiểu Tiêu, kéo tay áo hắn lên, quả nhiên thấy vài vết cào xước trên tay hắn.

"Là ngươi đã bắt đi Thượng Quan Khâm! Là ngươi đã sớm âm mưu thiết lập ra cạm bẫy này! Thật ti bỉ!"

"Sao?!"

Tiểu Tiêu cả giận nói "Dám nói chuyện với ta như vậy, nếu là trước đây thì ngươi đã phải chết ngay tức khắc rồi."

Nhưng hắn thấy Bồ Đào tóc tai rối loạn, nước mắt đầm đìa mới phát hiện ra là đã xảy ra chuyện, cũng không tức giận nữa. Tiểu Tiêu quả thật là người vô cùng thông minh, phản ứng rất nhanh nhạy, lập tức hỏi "Vừa rồi lúc ngươi tìm đến đây thì Thượng Quan Khâm bị bắt sao?"

"Ngươi có dám thề là chuyện này không phải ngươi làm hay không!?"

"Tất nhiên, nếu là ta bắt, cũng đâu có điên để ngươi trở về...... Được rồi, ta thề nếu ta có bắt Thượng Quan Khâm, tất cả mọi người của Thiên Sơn Tam Môn đều sẽ bị sét đánh chết, được chưa?"

"Ừ!"

Bồ Đào chùi chùi nước mắt trên mặt, chợt nhớ tới lời nói của Phù Dung, trấn tĩnh lại hỏi "Vậy vết cào xước trên tay ngươi giải thích như thế nào?"

"Không đầu không đuôi gì cả, đây chính là do Thân Phi của ta đã cào, là dấu vết kích tình, là minh chứng của tình yêu, ngươi có dám nghe chi tiết không?"

Tiểu Tiêu giương hàng lông mi tuấn mỹ lên, nói một cách khiêu khích.

"Không, không............"

Bồ Đào đột nhiên ngồi sụp xuống, ôm mặt thất thanh khóc rống lên "Cứu, cứu, cứu sư phụ của ta đi! Hắn bị người ta bắt! Võ công giỏi thì có ích lợi gì, cũng không biết là ai đã làm! Không biết sư phụ hiện giờ ra sao! Ta thật là đồ bỏ đi mà, gặp chuyện chỉ biết khóc, hu..hu..hu, ta là phế vật!"

"Đừng, đừng, ta sợ nhất là nghe tiếng khóc lóc, thật là chịu không nổi! Đã lớn rồi, là cô nương rồi, nếu để Thân Phi của ta nghe thấy ngươi khóc như vầy chắc hắn cũng phát điên. Đứng dậy trước đi rồi chúng ta tìm cách."

Hắn ôn nhu chùi nước mắt trên mặt Bồ Đào, kéo nàng vào phòng, ấn nàng ngồi xuống ghế rồi nói "Thân Phi nổi giận bỏ đi rồi, ta vốn cũng đang nhàm chán không biết làm gì.....mà thật ra, ai dám động đến Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo chứ?"

"Không biết, lúc ta trở về đã không thấy người, Phong Duyệt cũng đã chết......"

"Phong Duyệt......" Tiểu Tiêu nhíu mày "Hộ pháp của Thuấn Ảnh Giáo, trong thời gian ngắn như vậy mà bị giết, võ công của người đó thật là......"

"Không phải, là một đám người, hơn nữa Phù Dung lại bị hạ Mê hồn hương......"

"Thì ra là như thế, là vì hạ dược, để đối phó với một người bị khống chế huyệt đạo, nhiêu đó cũng đã đủ rồi. Nếu ngươi đã biết rõ như thế, tại sao vừa rồi lại khẳng định là ta làm?"

"Phù Dung đã để lại vài vết cào xước trên cánh tay người đó......"

Bồ Đào đỏ mặt, đột nhiên nhớ tới lời nói mới vừa rồi của tiểu Tiêu.

"Sao nữa?"

"Hết rồi."

Tiểu Tiêu thật là một người thần bí thâm sâu không lường, vốn Bồ Đào tưởng hắn rất già, ai ngờ hắn lại chỉ là một vị thiếu niên mỹ mạo. Một thiếu niên còn trẻ tuổi mà bản lĩnh cao cường, điềm tĩnh thấu đáo như vậy, có hắn ở bên cạnh quả nhiên rất an tâm. Bồ Đào bình tĩnh lại, nhíu mi nói "Hiện nay thực gấp, ta chỉ cảm thấy sư phụ hiện rất nguy hiểm, nên đầu óc của ta liền trống rỗng, không suy nghĩ được gì. Nhưng giờ ngẫm kỹ lại mới thấy, nếu là ngươi làm thì đã cố ra sức níu chân ta lại mà không để ta trở về phòng......"

Nói được nửa câu đột nhiên dừng lại, Bồ Đào trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn về phía tiểu Tiêu. Tiểu Tiêu thấy thế cười nói "Nhớ ra chuyện gì sao? Đã biết suy nghĩ rồi phải không? Bất quá nếu Thượng Quan Khâm lông tóc vô thương bị bắt đi mà không phải bị giết, như vậy trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng đâu. Hơn nữa chuyện Thượng Quan Khâm bảo ta giết người cũng không hề bị bại lộ, nhất định không phải là kẻ thù đã ra tay. Nếu ngươi có thể đoán được là ai đã làm, ngươi đi tìm thêm người đến cứu là được rồi. Ta còn phải đi tìm Thân Phi của ta để giải thích, dù gì thì bọn ta cũng phải đối mặt với nhau. Nghe nói quan hệ giữa ngươi và Quý Tử Thiến không tệ, lại còn có tiểu Hồng Dạ thầm thương trộm nhớ ngươi nữa, đi tìm hai người bọn họ đi, có Thủy Nguyệt Phiêu Linh, cho dù mười Thượng Quan Khâm bọn ngươi cũng cứu ra hết nữa là."

Bồ Đào lại quệt quệt chùi nước mắt trên mặt, nói "Ngươi thật là một người kỳ quái."

"Ài, không liên can gì đến ngươi, ta không chán ghét lời nói thật của ngươi, nhưng cũng không thích, ngươi đi đi, không tiễn nha!"

Thế là Bồ Đào bị tiểu Tiêu đuổi ra ngoài.

Nhưng tâm tình nàng thanh thản hơn.

Vấn đề cũng đã có chút manh mối.

Nàng bình tĩnh lại, cũng không điên cuồng như vừa rồi, chỉ bắn ra Thiên Hoa Loạn Vũ, phi thân bay lên nóc nhà, chạy đi tìm Quý Tử Thiến và Hồng Dạ.

Đúng vậy.

Kéo dài thời gian.

Nàng nghĩ đến người vốn không nên xuất hiện vừa rồi.

Thượng Quan Tuyết!