Ân Hữu Trọng Báo

Chương 122: Ngoại truyện: Tình địch chưa từng xuất hiện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chuyện xảy ra vào năm 2016.



Một năm đó, Hàn Trọng Viễn hai chín tuổi, Mạnh Ân hai tám tuổi, CP Bác sĩ thú y Nguyên Ân và Sinh Ra Vì Em đã PR trên mạng được ba năm, nhưng vẫn chưa có ai biết Sinh Ra Vì Em chính là Hàn Trọng Viễn.



Trong một năm ấy, Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân mỗi người gặp một tình địch, cũng là tình địch lần đầu tiên họ gặp phải.



Theo mức sống ngày càng cao của mọi người, người nuôi thú cưng cũng ngày càng nhiều, dĩ nhiên bệnh viện thú y Nguyên Ân cũng làm ăn ngày càng tốt.



Do bây giờ cũng được coi là một nhân vật hot trên mạng, còn có người cố ý đến gặp mình, bình thường Mạnh Ân sẽ không gặp khách hàng, lúc nào cũng một mình tránh trên lầu. Thú cưng cần cậu điều trị, cũng là trợ lí giúp cậu ôm lên lầu.



Tất nhiên, trong đó cũng có ngoại lệ, như một người bạn học của cậu chẳng hạn, cậu tự mình tiếp đón.



Người bạn học này tên Châu Chí Thành, cũng không phải học chung lớp với Mạnh Ân, nhưng đều là sinh viên của học viện nông nghiệp. Trước đây lúc còn trong trường, gã từng chào hỏi Mạnh Ân mấy lần, hai người cũng coi như quen biết sơ sơ. Mà nửa năm trước, gã mang một con Samoyed tìm đến bệnh viện thú y Nguyên Ân, sau đó gặp được Mạnh Ân.







Sau khi Mạnh Ân comeout, một số bạn học vốn còn chào hỏi cậu trên bàn tiệc không ai để ý đến cậu nữa, có một bạn nam kết hôn gửi thiệp mời, cũng chỉ bỏ qua mỗi cậu, khiến cậu mất tự nhiên biết bao. Thế nên Châu Chí Thành đến tìm cậu, cậu hết sức vui vẻ, sau đó gặp mặt đối phương, lại tự mình kiểm tra cho chú chó kia.



Chú Samoyed kia ăn phải dầu xả tóc trong nhà tắm của Châu Chí Thành nên mới đau bụng phải đưa đến viện, bản thân không có vấn đề gì, Mạnh Ân kê cho ít thuốc sẽ không sao. Nhưng từ sau đó, cậu và người bạn học này trở nên thân thiết, mỗi tháng đối phương sẽ đến bệnh viện thú y Nguyên Ân hai lần, mua thức ăn cho chó tắm cho chó, thỉnh thoảng lại cho chó làm thẩm mĩ một lần.



Nếu Mạnh Ân rảnh rỗi thì sẽ xuống lầu trò chuyện với đối phương mấy câu.



Hôm ấy, Châu Chí Thành lại đến. Sau khi đưa Samoyed đi tắm, gã hỏi trợ lí Diêu Khắc Kỳ của Mạnh Ân là cậu có rỗi không.



Hôm ấy Mạnh Ân không bận gì, đang đọc tài liệu, dự định chỉnh lí bệnh tình của thú cưng mà mình phát hiện, nghe Diêu Khắc Kỳ nói Châu Chí Thành đến thì đeo khẩu trang xuống lầu – để tránh bị chụp ảnh, bây giờ cậu xuống lầu đều đeo khẩu trang.



Xuống lầu gặp Châu Chí Thành, Mạnh Ân gật đầu với đối phương: “Hôm nay cậu lại đưa chó đến tắm à?”



“Ừ, tớ lười tắm cho nó lắm, nên mang đến đây.” Châu Chí Thành cười bảo.



“Tắm cho Samoyed đúng là không dễ.” Mạnh Ân đáp, thỉnh thoảng cậu sẽ đeo khẩu trang xuống dưới đi dạo, có lần nghe một khách hàng nuôi Samoyed nói cô từng muốn tắm cho Samoyed, kết quả tắm được một nửa thì tự nhiên con chó kia hưng phấn chạy khỏi phòng tắm, mang nước và bọt xà phòng nhảy tung tăng…



Loài chó này hơi hoạt bát, đầu cũng không nhỏ, đúng là không thể qua loa.



“Chuẩn rồi, thế nên giao cho người chuyên nghiệp thì hơn.” Châu Chí Thành vẫn nhìn Mạnh Ân chăm chăm, bỗng nhiên bảo, “Cậu cứ định đeo khẩu trang mãi à?”



Dường như thoắt cái Mạnh Ân cảm thấy có gì không đúng, nhưng vẫn cười nói: “Tuy tớ chỉ là bác sĩ thú y, nhưng cũng là bác sĩ, không phải đeo khẩu trang là bình thường lắm à?”



“Nhưng nếu như thế thì tớ sẽ không thấy mặt cậu được.” Châu Chí Thành nhìn Mạnh Ân chằm chắm đáp, trong mắt đầy ắp tình ý.



Bấy giờ Mạnh Ân cũng cảm nhận được điều gì đang xảy ra, gần như muốn vung tay bỏ đi. Sau khi mới biết yêu thì người đầu tiên cậu thích chính là Hàn Trọng Viễn, sau này vẫn luôn bị Hàn Trọng Viễn quản thúc, tuy trên mạng có rất nhiều người thổ lộ với cậu, nhưng thực tế đến giờ vẫn chưa có ai tỏ tình trước mặt cậu hết.



“Hồi xưa trong trường tớ đã cảm thấy tụi mình cùng giới rồi, dạo trước xem Weibo của cậu, tớ lại nhận ra mình ngày càng thích cậu.”



Từ cấp hai thì gã đã phát hiện mình là gay, cũng quen biết một số người cùng tính hướng, nên trước kia khi gặp Mạnh Ân trong trường, gần như gã nhận ra ngay.



Bởi cảm thấy Mạnh Ân là người cùng giới nên gã chủ động tiếp cận Mạnh Ân mấy lần, tiếc rằng thời gian Mạnh Ân ở trường rất ngắn, còn rất hướng nội nên hai người chả có giao tình gì.



Ban đầu gã rất thích vẻ ngoài của Mạnh Ân, nhưng thái độ của Mạnh Ân khiến gã nghĩ rằng Mạnh Ân hoàn toàn không có ý gì với mình, nên cũng không nói gì. Mãi đến sau này tình cờ đọc được tin tức về Bác sĩ thú y Nguyên Ân và Sinh Ra Vì Em, sau đó follow hai người này.



Mạnh Ân sẽ nấu cơm cho người yêu, sẽ quan tâm người yêu, chu đáo từng li từng tí với người yêu… Đây không phải là bạn đời mà gã muốn nhất hay sao?



Châu Chí Thành từng quen mấy người bạn trai, nhưng giới này của họ hỗn loạn quá mức, những người đó vẫn không thể gắn bó lâu dài với gã… Nếu như là Mạnh Ân, có lẽ sẽ không như vậy?



Có lẽ, gã có thể sống bên Mạnh Ân cả đời.



Ban đầu Châu Chí Thành chỉ nghĩ mà thôi, nhưng từ khi xuất hiện ý nghĩ ấy, gã lại vào Weibo của Sinh Ra Vì Em, sau đó không kìm được muốn mắng Sinh Ra Vì Em.




Mạnh Ân tốt như thế, giặt quần áo nấu cơm cho người này, vậy mà người này lại chẳng hề biết ơn, thậm chí còn không biết mua tặng Mạnh Ân lấy một món quà…



Cuối cùng Châu Chí Thành quyết định, mình phải theo đuổi Mạnh Ân.



Gia cảnh gã rất tốt, so với Sinh Ra Vì Em thì rõ ràng hợp với Mạnh Ân hơn.



Sau khi đưa ra quyết định này, ngay lần chó cưng nhà mình gặp chuyện thì Châu Chí Thành tìm được Mạnh Ân.



Mạnh Ân rất nhiệt tình với Châu Chí Thành, Châu Chí Thành cũng cố gắng phô bảy bản thân trước mặt Mạnh Ân. Nhưng rất nhanh, gã hết sức chán nản vì phát hiện dường như Mạnh Ân hoàn toàn không để ý thấy sức quyến rũ nam tính của gã.



Dành thời gian đến nhiều hơn, Châu Chí Thành chắc chắn rằng – dường như Mạnh Ân thật sự chỉ xem gã như một bạn học bình thường, trước kia trong trường Mạnh Ân hoàn toàn không hồi đáp, chỉ e cũng vì không nhận ra đùa vui trong mắt gã, né tránh gã càng không phải vì từ chối, mà là thói quen của Mạnh Ân…



Thấy ngay cả trợ lí Diêu Khắc Kỳ mà Mạnh Ân cũng không cho đến gần mình, nhất thời Châu Chí Thành hơi dở khóc dở cười.



Chỉnh vì phát hiện điều này nên hôm nay Châu Chí Thành mới dám nói ra tình cảm của mình với Mạnh Ân một cách thẳng thắn.



“Xin lỗi, tớ đã có người yêu rồi.” Mạnh Ân trả lời ngay, cự tuyệt chẳng hề do dự, thậm chí hạ quyết tâm phải xa cách quan hệ với Châu Chí Thành. Chưa nói chuyện khác, chính bản thân cậu cũng không muốn Hàn Trọng Viễn tiếp xúc với những người thích Hàn Trọng Viễn.



“Người yêu của cậu là Sinh Ra Vì Em phải không? Hắn chỉ biết hưởng thụ từ cậu, trước giờ chưa từng biết phải cho đi, cậu không thấy nên chọn một người thích hợp với cậu hơn à?” Châu Chí Thành cau mày nhìn Mạnh Ân.




Nghe Châu Chí Thành nói xấu Hàn Trọng Viễn, Mạnh Ân lập tức cau mày.



Cậu vẫn không biết vì sao Hàn Trọng Viễn ở trên mạng phải tỏ ra bản thân giống như được mình nuôi, còn không cho mình giải thích rõ nữa. Tuy mấy năm nay đúng là tiền sinh hoạt trong nhà đều do cậu trả, nhưng rõ ràng Hàn Trọng Viễn nhiều tiền hơn cậu, cơ bản không cần cậu phải ban phát thứ gì…



Hơn nữa, tất cả trang thiết bị của bệnh viện thú y Nguyên Ân đều do Hàn Trọng Viễn cung cấp, thật ra cậu có thể kiếm tiền cũng là nhờ Hàn Trọng Viễn.



Nếu Mạnh Ân đã nghĩ thế thì tất nhiên không cho phép người khác nói xấu Hàn Trọng Viễn: “Thứ anh ấy cho tớ nhiều hơn tớ cho anh ấy nhiều, những việc tớ làm đều nhỏ nhặt không đáng nói, nếu không có anh ấy thì chắc chắn sẽ không có tớ bây giờ.”



“Tớ không thấy thế, thậm chí hắn còn chưa từng nghĩ cho công việc của cậu, không biết phải san sẻ việc nhà với cậu.” Châu Chí Thành nói, “Tớ thật sự rất thích cậu, thật lòng muốn ở bên cậu. Cậu biết đấy, gia cảnh nhà tớ rất tốt, bố tớ kinh doanh một công ti xuất nhập khẩu nông sản…”



“Nếu cậu còn nói mấy thứ này nữa, thì nơi đây không hoan nghênh cậu.” Mạnh Ân ngắt lời đối phương, “Tớ sẽ ở bên anh ấy cả đời, anh ấy tốt còn hơn xa so với tưởng tượng của mọi người, không, anh ấy chính là người tốt nhất trên thế giới.”



Tuy Mạnh Ân đeo khẩu trang, nhưng khi nhắc đến Hàn Trọng Viễn ánh mắt lại hết sức dịu dàng, có vẻ hấp dẫn một cách dị thường. Nhưng Châu Chí Thành nghe lời nói này lại không thể vui nổi: “Nếu các cậu chia tay thì sao?”



“Tớ sẽ không chia tay với anh ấy, nếu ngày nào đó anh ấy không cần tớ nữa, anh ấy muốn tớ làm gì tớ sẽ làm nấy.” Mạnh Ân nói thẳng, nhưng không cảm thấy điều này sẽ trở thành sự thật, “Cơ mà, tớ tin anh ấy cũng sẽ không chia tay với tớ đâu.”



Châu Chí Thành há hốc, cũng không nói nên lời.



“Tớ lên lầu đây.” Mạnh Ân nói, đồng thời hạ quyết tâm, sau này Châu Chí Thành có đến nữa thì nhất định sẽ không đi gặp Châu Chí Thành.



Châu Chí Thành nhìn bóng lưng của Mạnh Ân, lại càng không muốn buông tay. Một người bạn đời tốt như thế, ai mà không thích cơ chứ? Nếu người được trân quý như thế, được ở bên không rời như thế là mình…



***



Rất nhanh Diêu Khắc Kỳ đã tìm Châu Chí Thành, nói cho Châu Chí Thành biết chó của gã đã được tắm xong. Châu Chí Thành gật đầu, mang chó rời đi.



Cách đó không xa, vệ sĩ của Mạnh Ân thấy tên chướng mắt là Châu Chí Thành đã đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hàn Trọng Viễn cho họ theo dõi Mạnh Ân, họ phải báo cáo tình hình của Mạnh Ân từng phút, sau đó không cho phép người khác đến gần Mạnh Ân.



Nhưng từ đầu đến cuối Châu Chí Thành này chỉ đứng chung với Mạnh Ân nói mấy câu, hoàn toàn không tiếp xúc, có lẽ cũng không sao.



Họ tuỳ ý gửi một bức ảnh Mạnh Ân đứng nói chuyện với Châu Chí Thành, cũng không xem việc này có gì to tát.



Mà Hàn Trọng Viễn, ngay cả bức ảnh kia cũng không kịp xem, vì hắn bị người khác quấn lấy.



Một cô gái hắn từng gặp hồi bé, xuất thân từ gia tộc lớn có thể sánh bằng nhà họ Lý mà trước đây hắn từng cố gắng tiếp xúc để ý đến hắn, còn bắt đầu theo đuổi hắn nhiệt tình. Trước giờ Hàn Trọng Viễn không tiếp xúc tuỳ tiện với người khác, thậm chí không hay ra ngoài, thế mà bây giờ lại bị cô nàng này tóm được.



Nếu như chỉ là được cô nàng thích thì từ chối là xong, nhưng cô nàng này vốn không nghe lọt lời từ chối của hắn. Hắn vừa nổi giận với người ta, lần sau người ta lại mặt mày hớn hở tặng quà cho hắn, như thể chuyện trước đó hoàn toàn chưa từng xảy ra.