Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 23: Cuộc Truy Vấn Lý Lịch Gia Đình Giang Đầu Thối




Hải Minh đang ngồi làm bài tập tự dưng quay sang nhìn Giang đầu thối thong dong mở ti vi lên xem làm trong lòng cậu có chút ghen tị với người nào đó. Nhìn lại đống bài tập cao ngất ngưởng cậu lặng thầm rơi lệ.

Viết được đôi ba câu cậu ngáp dài ngáp vắn gấp lại cuốn vởđi đến ghế sô pha đá đá Giang đầu thối.

“Giang đầu thối, đến bây giờ tôi vẫn không biết anh từđâu đến nữa. Nói đi gia cảnh cha mẹ anh đâu, vả lại sao anh lại là bà con xa lắc xa lơ gì gì đó của tôi hả?”.

Anh cầm lên cái điều khiển bấm chuyển kênh cầm tách trà nhấp nói “À! Chuyện đó hả! Cái đó có gì đâu mà quan trọng, quan trọng là cậu chỉ cần biết khi bắt đầu tôi đã là thầy của cậu”.

Cậu ngồi xuống bên cạnh lấy cái gối để lên đùi ôm ôm “Hở vậy tôi gặp anh lần đầu tiên ởđâu nhỉ mà tôi nhớ không lầm từ lớp 1 tới giờ anh toàn chủ nhiệm tôi là thếquái nào? Anh sao mà nhiều bằng sư phạm quá vậy hả?”.

Giang đầu thối xoa đầu cậu cười nhếch môi ‘Anh còn biết cậu khi em mới sinh, còn ị cả phân su nữa kìa”.

Cậu đỏ mặt đánh pặc cánh tay anh ra khỏi đầu “Thế lúc đó trông tôi có……có……dễthương không? Lúc sơ sinh ấy”.

Anh vuốt cằm lưỡng lự hồi lâu nói “Lúc đó em nhỏ như thế này này, chút xíu hà!”, anh làm động tác tay diễn tả sau lại thành như trái mít non.

Cậu xì mũi tức giận “Chứ lúc tôi còn nhỏ chắc anh cỡ lớp hai lớp ba gì chứ mấy! Hở! Mà khoan, bây giờ anh mấy tuổi”.

Sấm chớp nổđùng đùng sau đầu Giang đầu thối, anh một trận mồ hôi hột.

“Nếu tôi nhớ không lầm anh hiện lại là hai mươi sáu tuổi, đểtôi tính xem”, nói rồi cậu giơ ngón tay của mình ra đếm. Anh nhích người từ từ ra phía ngoài sô pha định chuồn lên phòng.

“Ha!!!!!!! Giang đầu thối anh nói xem lúc tôi mới sinh anh chỉ có chín tuổi thôi. Anh đứng lại, định chuồn sao?”, cậu bay tới nắm áo anh kéo lại.

Giang đầu thối mặt mày méo xẹo khóe môi giật giật nói “Em tính nhầm rồi đó sao anh lại mới chín tuổi chứ, không lẽ anh làm thầy em lúc mười bảy tuổi sao?”.

Ñaøi Hoa Cuùc 86

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Cậu nhào đến giữ anh lại “Hôm nay anh phải nói rõ cho tôi. Ha!!!! Nay biết lừa tôi nữa ha! Nói lúc tôi học lớp một anh mấy tuổi?”.

Anh bị cậu ngồi khóa lên người ngay cả muốn chạy cũng không được, bụng tính toán kiếm cớđể nói dóc, khỗ nỗi anh từng nói với cậu anh năm nay hai mươi sáu tuổi nha làm sao để cậu tin anh làm giáo viên lúc mười bảy tuổi chứ, ngay cả bằng sư phạm cũng không có.

“Hải Minh em nghe anh nói, hồi nhỏ tại anh học giỏi quá cho nên anh học nhảy lớp,



bởi vậy anh mới có bằng sư phạm ra hành nghề giáo viên. Em tin anh đi”

Cậu ngồi chống cằm suy nghĩđến méo miệng “Anh nói thật sao? Vậy tạm tin anh”.

Giang đầu thối thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhảy khỏi người anh phủi mông ngồi xuống sô pha bắt chéo chân tiếp tục tham vấn “Thế vụ anh là bà con xa lắc xa lơđến nỗi tôi không biết anh là dòng dõi của ai ở nơi nào, anh nói đi anh là ai?”.

Anh lồm cồm ngồi dậy gãi gãi đầu “Ừ thì! Anh là con của ba má anh, là cháu của ông nội ông ngoại anh, là chắt của ông cố nội bà cố ngoại anh, là chít của ông sơ nội ông sơ ngoại anh,….”.

Cậu ngồi nghe anh nói mà muốn nổi cáu, liên hệ nãy giờ cậu chốt lại một câu “Công nhận xa dữ ha”.

“Ha ha ha, xa thật mà”, anh cười cười.

Cậu khoanh tay tiếp tục hỏi “Thế giờ ba má anh đâu?”.

Anh xoay cậu lại mắt nhìn chằm chằm nghiêm mặt nói “Em muốn biết họđang ởđâu sao?”.

Mặt cậu cũng hiện lên tia nguy hiểm theo anh “Ừ! Anh mau nói”.

Giang đầu thối nhìn cậu một hồi xịu vai xuống “Mỏi mắt quá!”.

Mặt cậu đen thui cốc đầu anh một phát rõ đau, nghiến răng ken két “Còn giở trò nữa anh đừng trách tôi”.

Anh đáng thương hề hề cười lấy lòng “Thôi nào bà xã khuya rồi mình đi ngủđi”.

“Anh đừng đánh trống lãng. Mau nói ba mẹ anh hiện giờ làm gì? Ởđâu? Để tôi còn



biết mà đi chào hỏi”

Giang đầu thối quay mặt sang chỗ khác nước mắt chảy ròng ròng, đưa tay lên miệng thút thít trả lời “Ba má anh ấy hả? Hu hu hu! Ba má anh……..”.



Ñaøi Hoa Cuùc 87

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Ba má anh làm sao?”, cậu nghe giọng anh run run cũng cảm thấy nóng ruột lo lắng cho ba má chồng.

Anh khóc nấc “Ba má anh……….! Họ…….”

“Họ làm sao anh nói nhanh đi”, cậu gấp đến độ chuẩn bị cầm romote sẵn sàng đánh anh nếu anh còn giở trò.

“Họ…….hu hu……”, người anh đổ mồ hôi ròng ròng không biết nên kiếm cớ gì đây. Nếu nói họ chết thì có làm Hải Minh đau lòng không? Nếu nói họđịnh cư nước ngoài cậu sẽđòi mua vé máy bay hay xin sốđiện thoại mà gọi qua bên đó. Thôi thì anh bấm bụng quay sang nhào vào lòng cậu khóc rưng rức “Họ ly dị rồi!”.

Cậu nghe anh nói như sấm đánh bên tai, nhìn lại người trong lòng thương tâm không ngớt, cậu rơi một giọt lệ “Không ngờ hoàn cảnh của anh lại như thế”.

Giang đầu thối dụi dụi vào ngực cậu “Ba anh có vợ khác còn má anh cũng có người



đàn ông khác, chỉ còn mình anh sống tự lập từ lúc mười hai tuổi đến giờ thôi hu hu”.

Hải Minh xoa đầu anh khóc theo, “Được rồi! Anh đừng buồn nữa, có em đây”.

“Hức………ư……….em biết không? Đến khi gặp em anh mới cảm nhận được em chính là ánh sáng của cuộc đời anh, do đó anh mới không từ mọi cố gắng đểđược ở cạnh em”, Giang đầu thối giả vờ lau nước mắt tranh thủăn đậu hủ non của cậu.

“Ừ! Ừ! Em biết rồi, anh vui lên đi”

Anh nín khóc ngồi dậy nhìn vào mắt Hải Minh “Thế em không còn gì để hỏi nữa phải không? Vậy mình đi ngủ nha”.

Nói rồi anh vội vàng phi thân nhảy qua ghế sô pha chạy nhanh lên lầu đóng cửa thởhồng hộc “Nguy hiểm quá”.

Rầm! Rầm!

Giang đầu thối chưa kịp đặt mông ngồi xuống nệm lại bị tiếng gõ cửa làm cho giật bắn người, “Giang đầu thối, anh định nhốt tôi ở ngoài sao?”.

Anh nắm chặt tay đi ra mở cửa đón thái hoàng thái hậu vào phòng “Hải Minh, em ngủđi khuya rồi”, vừa nói anh vừa xoa vai cho cậu.

Cậu lắc lắc cổ “Bên này! Ừm! Nhẹ thôi”

“……..”

Ñaøi Hoa Cuùc 88

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Giang đầu thối, thế lần đầu tiên tôi gặp lại anh sau khi gia đình anh ly hôn là khi



nào?”

Giang đầu thối cứ ngỡ cậu sẽ không còn tham vấn nữa chứ, “A ha ha ha! Thì sau khi em sinh ra ấy, anh cùng ba mẹ về quê ở một thời gian sau đó hai người thấy không hợp cho nên ly hôn với nhau, anh được ba chu cấp cho căn nhà như hiện tại, sau đó anh muốn ở một mình cho nên không cần ba má, cho nên từđó ba má em đã chăm sóc cho anh, bởi vậy từ lúc đó anh được tiếp xúc với em dẫn đến nảy sinh tình cảm đó mà”.

Cậu híp mắt khoanh tay nói “Thật không?”.

“Thật mà! Anh nói thật đó”

“Ừm! Tạm tin anh……hơ….ờm…..thôi ngủđi”, cậu vươn vai ngáp một cái sau đó nằm xuống kéo lấy chăn. Anh bên này thở một hơi, mệt mỏi chỉnh lại góc mền cho cậu thất thỉu đi vào nhà tắm.

“Cuối cùng cũng kết thúc”

Sau khi đến tương lại Giang đầu thối điều tra lý lịch cụ thể nơi Hải Minh sẽđến tá túc liền nhanh chóng thay đổi ký ức của ba má hiện tại của Hải Minh thành Hải Minh



chính là con của họ và anh là bà con xa. Mọi việc cho đến giờđều hoàn hảo cả.

Anh yên lòng tắt đèn khoác tay lên eo cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.