Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 25: Hoàng Tử Long Phương Xuất Hiện




Một đêm khó ngủ, một đêm bị hành động của nhóc nào đó phá phách hết bóp mũi rồi lại cắn má, hết cắn má rồi lại thăm dò cơ thể người ta. Anh nhíu mày bắt lấy tay người nọ.

“Hoàng tử Long Phương, người chơi đủ chưa?”

“Hi hi hi”

Người nào đó che miệng cười khúc khích “Xà Vương, ngươi nhận ra ta sao?”.

“Ừm! Ngươi từ khi nào chiếm được thể xác của Hải Minh bà xã ta?”, anh nghiêng người sang bên trái đặt Hoàng tử Long Phương nằm xuống. Hoàng tử Long Phương vuốt lọn tóc dài đưa đôi mắt màu đỏ thắm sáng trong đêm nhìn anh “Xà Vương ngươi từ khi nào có bà xã hả? Chẳng qua khi ngủ Hải Minh không phòng vệđược ta mới có cơ hội xuất hiện nha! Cơ mà được cửđộng thoải mái như thế này, cầm nắm những vật chưa từng chạm ta thấy cũng có chút thú vị”.

Nói rồi Hoàng tử Long Phương nhảy xuống giường đi đến bàn học của Hải Minh ngồi xuống chống cằm nhìn những vật nhỏ trên bàn. Kỳ thật Hoàng tử Long Phương không ác như mọi người vẫn nghĩ về một ma cà rồng thuần chủng, con người ấy cũng chỉ muốn làm những thứ mình thích mà thôi.

“Xà Vương! Ta nghĩ kỹ rồi. Khi ta ở trong Hải Minh nhìn ra thế giới bên ngoài ta thấy cũng không nhàm chán vả lại ngươi cũng rất yêu mến Hải Minh. Thôi thì cho ta



xin lỗi chuyện hôm nọ vậy”

Hoàng tử Long Phương cầm lên cây bút nhỏ hí hoáy mở vở ra viết từng con chữ “Ta cũng muốn đi học, muốn có nhiều bạn như Hải Minh, ta cũng muốn được mọi người chấp nhận. Ta tha thứ cho ngươi, thật ra nếu đem hận thù dấu mãi trong lòng hoài cũng khó chịu lắm”.

Anh nhích người ngồi dậy dựa lưng vào tường, xoa mũi nói “Hoàng tử Long Phương, nếu ngươi đã có suy nghĩ như vậy thì ngươi cũng có thể làm những việc mà ngươi thích”.

“Thật không?”, Hoàng tử Long Phương nhảy cẫn lên vui thích, phi một cái nằm ịch ra nệm “Ta có thểđi học sao? Nhưng tóc ta dài thế này, mắt ta đỏ thế này, trên trán còn



có dấu ấn nữa, ta còn là ma cà rồng. Ngươi nghĩ xem ta đi học bằng cách nào?”

Giang đầu thối cầm lên lọn tóc đen mượt, anh nói “Chỉ cần ngươi và Hải Minh nhập lại thành một, sau đó ngươi muốn gì cũng được. Chẳng phải ngươi là Hải Minh, Hải Minh là ngươi sao?”.

Ñaøi Hoa Cuùc 94

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Hoàng tử Long Phương bĩu môi di di hai ngón tay vào nhau “Nhưng mà, Hải Minh có chấp nhận ta không, một ma cà rồng thuần chủng. Khi ta và cậu ấy thành một, hình



dạng cậu ấy cũng sẽ thay đổi. Liệu cậu ấy có muốn một phần người như ta không?”.

Ánh mắt tha thiết long lanh của Hoàng tử Long Phương nhìn chằm chằm vào anh, làm anh cảm thấy Hoàng tử Long Phương thật ra cũng là một tên nhóc mà thôi, cũng không độc ác như những ma cà rồng khác.

“Giang đầu thối……..a…….ừm……….ta có thể gọi ngươi như vậy không?”

Anh cười xòa kéo Hoàng tử Long Phương vào lòng, “Hải Minh! Ta có thể gọi ngươi



như thế không?”

Hoàng tử Long Phương cười híp mắt “Ngươi thấy ta và Hải Minh ai làm cho ngươi thích hơn?”.

Vuốt nhẹ mái tóc cậu, anh chậm rãi nói “Khi yêu một người, chính là yêu cả phần con người còn lại của người đó. Hải Minh của ta là một đứa trẻ năng động, hoạt bát và rất trong sáng. Ta yêu Hải Minh và cũng yêu phần còn lại của Hải Minh. Chính là ta cũng yêu ngươi Hoàng tử Long Phương”.

“Ngươi thật biết cách lấy lòng người khác, chả trách Hải Minh lại thích ngươi nhưvậy”, Hoàng tử Long Phương phịu má nhè giọng nói.

“Ha ha ha, Hoàng tử quá khen à không Hải Minh cậu quá khen tôi rồi”

“Bluê!”, Hoàng tử Long Phương kéo mí mắt lè lưỡi truê anh, “Hải Minh! Ừm thì cũng tốt, dù gì sau này ta cũng là Hải Minh mà”.

Nằm trên người anh một hồi Hoàng tử Long Phương lại nói “Nhưng ta vẫn không



hiểu tại sao cậu ấy lại ruồng bỏ phần ma cà rồng của ta. Ta đã làm gì sai chứ”.

Hoàng tử Long Phương nghẹn ngào khóe mắt hồng hồng sóng mũi cay cay “Ta cũng là một con người mà, ta cũng muốn được sống như cậu ấy”.

Anh không nói gì chỉ im lặng vỗ nhẹ lưng Hoàng tử Long Phương.

Đêm hôm đó, hai người trò chuyện với nhau rất lâu, anh kể cho Hoàng tử Long Phương nghe những thú vui hàng ngày, những chuyện mà cậu chưa biết. Đến gần sáng Long Phương tựa vào ngực anh ngủ say, cơ thể cũng dần dần biến đổi thành Hải Minh.

Anh ôm chặt lấy thân thể trước mặt “Hoàng tử Long Phương, ta sẽ giúp Hải Minh chấp nhận ngươi, một phần người còn lại của cậu ấy”.

Ñaøi Hoa Cuùc 95

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Đặt Hải Minh xuống nệm, anh kéo chăn đắp nhẹ lên người cậu, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

“Con rể Giang, dậy sớm thế”

Ngồi trên ghế sô pha là ba vợđang đọc báo nhâm nhi tách trà nóng hổi bóc khói nghi ngút. Anh đi xuống lầu ngồi bên cạnh, nói “Dạ, con không ngủđược thôi. Mà ba cũng dậy sớm nhỉ!”.

Buông tách trà baba mỉm cười “Hải Minh còn ngủ hả con? Hôm nay ngày nghỉ hai đứa đi đâu đó đổi gió đi”.

“Dạ”

…………

Những ngày sau đó, cứđến đêm lúc Hải Minh chìm vào giấc ngủ Hoàng tử Long Phương lại xuất hiện.

“Giang đầu thối, ngươi nói xem khi ta thành người ta nên đi đâu trước”

Hoàng tử Long Phương xé mảnh giấy vuông chăm chú xếp thành con hạc nhỏ, vừa ê a hát vừa hỏi anh. Giang đầu thối ngồi bên cạnh lấy con hạc bỏ vào lọ thủy tinh to, “Cậu muốn đi đâu?”.

“Hi hi! Ta muốn đi xem cầu vồng, muốn ngồi tàu lược siêu tốc, muốn đi đâu cũng



được miễn có ngươi cùng đi”

Nói rồi Hoàng tử Long Phương kéo bàn tay anh ra đặt vào đó một con hạc “Khi ta xếp đủ một ngàn con hạc giấy Hải Minh sẽ chấp nhận ta chứ?”.

Anh cầm lên con hạc cậu xếp ngắm nghía trả lời,”Ừ!”.

“Giang đầu thối, ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi phải truy sát cả nhà ta, ngươi có



mục đích gì? Quyền lực hay danh vọng?”

Anh hơi bất ngờ vì câu hỏi của cậu, nhưng đồng thời cũng nhận ra mình làm như vậy chẳng vì mục đích nào cả, khi mà thế giới ma cà rồng nổi loạn, có rất nhiều những thành phần độc ác khác muốn phá hoại trật tự của ma cà rồng bấy lâu làm cho thếgiới một trận cuồng phong.

“Ta…….nếu ta nói……….ta truy sát gia tộc cậu chỉ vì muốn xác lập hòa bình. Cậu tin



không?”

“Thế gia tộc ta đã làm gì mà ngươi phải truy sát”



Ñaøi Hoa Cuùc 96

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Anh suy nghĩ một chút rồi lại trả lời “Họđã giết tất cả những ma cà rồng thuần chủng khác. Cậu có lẽ không biết, thật ra cha cậu chính là chủ mưu trong vụ việc này”.

“Vậy sao?”

Hoàng tử Long Phương không nói gì nữa chỉ im lặng xếp hạc giấy đến lúc hoàng hôn khi mà cậu chìm vào giấc ngủ.

“Hoàng tử Long Phương, xin lỗi cậu. Có những chuyện cậu không nên biết sẽ tốt



hơn”