Chuyển ngữ: Hắc
Bạch Mai buồn phiền ngồi trong hậu viện Tiêu phủ, ngây ngườinhìn những con bướm nhỏ bay tán loạn trong vườn.
Nàng đang đợi Tôn Trường Hưng.
Tuy nàng cũng không muốn gặp mặt hắn, nhưng nếu đã đồng ýthì vẫn phải đốimặt, nói thật ra, nếu có thể khiến Tôn Trường Hưng yêu thíchmình thì đócũng không phải là chuyện không tốt.
Một lát sau, TrịnhThấm và một người phụ nữ trung niên nóinói cười cười đi tới, đi sau haingười là một chàng trai trẻ, Bạch Mai nghiêngđầu nhìn qua, lại thấykhông thấy rõ mặt đối phương, nhưng không hiểu vì sao, lạicó dự cảmchẳng lành.
“Mai Nhi à, vị này chính là Tôn phu nhân và Tôn thiếu gia.” TrịnhThấm đi tới trước mặt Bạch Mai, cười nói.
Bạch Mai tái mặt… Nàng đã từng gặp qua Tôn Trường Hưng…
Mà Tôn Trường Hưng vừa nhìn thấy Bạch Mai cũng ngẩn người,sau đó khóemiệng nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ, nhưng nụ cười ấy thoángquarất nhanh, hắn cười nói: “Chào Hầu cô nương.”
Bạch Mai mở to mắt, nhất thời không nói nên lời.
Trịnh Thấm liếc nhìn Bạch Mai, nghi hoặc nói: “Ừm… Mai Nhi?Sao không nói gì thế?”
Lúc này Bạch Mai mới bừng tỉnh, lắp bắp: “Cháu… cháu…
Rồi nàng lại nhìn Tôn Trường Hưng, ấp úng nói: “Chào Tôncông tử.”
Trịnh Thấm vẫn có phần hoài nghi, nhưng lại cho rằng có lẽ BạchMai đang thẹnthùng nên cũng không nghĩ nhiều, mà Tôn phu nhân đứng bên cũngquan sátBạch Mai, thấy nàng dung mạo xinh đẹp, tươi mà không tục, y phụcmàutrắng giản dị mà thanh khiết, lại thêm vẻ mặt thẹn thùng kia, tronglòng bàcũng ưng lắm, nói: “Ai nha, Tiêu phu nhân, người lớn chúng ta ởđây có lẽ sẽkhiến bọn trẻ cảm thấy không được tự nhiên, chúng ta nên đitới phía trước kiangồi nghỉ là hơn. Để tụi trẻ tự do một chút.”
Trịnh Thấm cũng đang có ý đó, gật đầu nói: “Đúng thế, bà nóirất phải, ha ha,chúng ta đi đi.” Sau đó hai người đi trước, chỉ để lại BạchMai kinh ngạc và Tôn Trường Hưng dáng vẻ trầm tư.
Bạch Mai nhìn Tôn Trường Hưng, mím chặt môi lại, nhưng ngoàimặt vẫn cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn gượng cười tươi.
Tôn Trường Hưng cười cười: “Hầu Mai cô nương, cô không ngồixuống sao?”
Dứt lời, tự mình ngồi xuống trước, dáng vẻ thanh thơi, BạchMai không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống.
Tôn Trường Hưng nói: “Thật lạ, nhìn Hầu Mai cô nương rấtquen. Rất giống một cô gái mà ta từng vừa ý…”
Bạch Mai miễn cưỡng mỉm cười: “Thật sao..?”
“Đúng thế, khi đó ta cùng bằng hữu tới Thúy Phương viên,nhưng thân phận củangười bằng hữu ấy phú quý hơn ta, cho nên vị cô nương kia…à, đúng rồi,tên của cô ấy cũng hơi giống tên của cô, cô ấy tên là Bạch Mai…Tóm lại,vị Bạch Mai cô nương ấy đã lựa chọn bằng hữu của ta, chỉ gảy đàn chomộtmình người đó, mà đối với ta thì, lại có phần chán ghét.”
Tôn Trường Hưng chậm rãi nói: “Ừm.,, nhưng dù sao Hầu Mai cônương cũng làcô gái trong gia đình giàu có, chắc là không biết Thúy Phươngviên đâunhỉ?”
Bạch Mai im lặng, không nói gì.
“Bạch Mai” mà Tôn Trường Hưng nhắc tới, hiển nhiên là nàng,mà “vị bằng hữu kia” lại đúng là Tiêu Ngân Đông.
Có lẽ đó là lần đầu tiên Bạch Mai gặp Tiêu Ngân Đông, TiêuNgân Đông và Tôn Trường Hưng cùng một đám bạn xấu khác tới Thúy Phương viên, mộtđám công tử ăn chơi trác táng tới Thúy Phương viên, đương nhiên rất được Chumama coi trọng, cũng dẫn nàng ra đón tiếp, nhưng Bạch Mai có quy tắcriêng củamình, ở nơi nhiều người, nàng chỉ đàn nhiều nhất một khúc màthôi.
Nàng không muốn phải đứng trên đài cao giữa phòng, ở cùng mộtđám người, mà những người đó, mỗi người ôm một cô gái, cả phòng vang tiếng oanhoanh yến yến, cười cười nói nói. Thực ra cũng không cóquá nhiều người đượcnghe nàng diễn tấu, lúc đầu nàng cũng từng biểu diễn chốn đông người, nhưng sauđó, khách sẽ uống rượu, có thể say rượu sẽlàm càn… tuy Bạch Mai đã từng khẳngđịnh nàng chỉ bán nghệ chứ không bánthân, nhưng những người đó uống rượu vào rồithì còn biết gì nữa…
Cho nên, sau khi chào hỏi đám người kia, Bạch Mai đàm phán vớiChu ma ma, nàng sẽ không đàn quá một bài trước mặt mọi người.
Chu ma ma đồng ý, nhưng bà ta lại có yêu cầu khác, có thể chỉđàn cho mộtngười nghe, nhưng cũng phải hầu rượu người đó, Bạch Mai đành đồngý.
Chuyện là như thế, sau khi Bạch Mai đàn xong, cả Tôn TrườngHưng và Tiêu NgânĐông đều đặc biệt thấy hứng thú với nàng, lúc ấy nàng cũng chỉbiết đámngười kia gồm có Tiêu Ngân Đông và bạn bè của hắn, nói thật ra,TônTrường Hưng không đẹp trai bằng Tiêu Ngân Đông, gia thế cũng kémhơn. Lúc ấy Bạch Mai không biết,nhưng nàng cũng đoán được, vì thế BạchMai gần như không do dự, đã chọn ngay TiêuNgân Đông.
Saulần đó, Tôn Trường Hưng còn tới tìm Bạch Mai vài lần, BạchMai cũng không để vào mắt, có một lần vô tình gặp, nàng làm ngơ bước qua, khiđó có lẽTôn Trường Hưng cũng bị chọc giận, nhưng nàng đâu có sợ hắn, vì lúc đóđã có Tiêu Ngân Đông làm lá chắn.
Sau đó có lẽ Tôn Trường Hưng cũng hiểu như thế rất vô nghĩa,vì thế không tiếp tục đến nữa, Bạch Mai cũng dần dần quên hắn.
Bạch Mai cũng chỉ biết người đó được gọi là “Tôn công tử”,ngay cả tên của đối phương là gì, nàng cũng không biết.
Không ngờ, đến khi gặp lại, lại ở trong tình cảnh này.
Trong ánh mắt của Tôn Trường Hưng là vẻ châm biếm không hềche giấu, khiếnBạch Mai cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hiển nhiên Tôn Trường Hưng đãnhận ranàng, hỏi những lời này rõ ràng là muốn nàng xấu hổ.
Mà Bạch Mai, ngay cả cơ hội phản bác cũng không có.
Nàng cũng không biết, lúc này hắn nhìn thấy nàng, lại thấynàng biến thànhcon gái nuôi của nhà họ Tiêu, sẽ suy nghĩ thế nào về nàng.
Tôn Trường Hưng thấy Bạch Mai không nói gì, cười cười: “Sao HầuMai cô nương không nói gì thế?”
Bạch Mai: “… Không có gì để nói. Nếu Tôn công tử đã biết talà ai, ta còn có thể nói gì?”
Tôn Trường Hưng ra vẻ kinh ngạc: “Hóa ra Hầu Mai cô nươngđúng là vị BạchMai cô nương kia ư? Chính là Bạch Mai, ở trong Thúy Phương viên.Mà côgiờ lại là… con gái nuôi của Tiêu thượng thư. Sao lại có thể như vậy?”
Bạch Mai nói: “Cha mẹ ta là người quen cũ của Tiêu gia… Họthương cho hoàncảnh đáng thương của ta, nên đã đón ta về Tiêu phủ, nhận ta làmconnuôi.”
Tôn Trường Hưng lại mỉm cười: “Thôi đi, Hầu cônương thậtkhéo nói đùa, cha mẹ cô làm sao có thể là người quen cũ củaTiêu thượng thư đượcchứ?”
Bạch Mai nói: “Công tử không tin cũng được.”
“Dù gì ta và Tiêu nhị thiếu gia cũng là bằng hữu, cô qua lạivới hắn, tacũng biết, Tiêu nhị thiếu lại có chút thích cô… Nhưng ta thật sựkhônghiểu nổi, sao cô có thể thông qua Tiêu nhị thiếu mà bước chân vào nhàhọTiêu, lại còn cám dỗ Tiêu thượng thư nữa?Thảo nào gần đây không thấyTiêu nhị thiếu đâu, hóa ra bản thân dẫn một ngườiphụ nữ về nhà, kết quảngười đàn bà đó lại dụ dỗ cha mình… Thật buồn cười…”
Trong lòng Tôn Trường Hưng tràn ngập ác ý, suy đoán cũng rấtxấu xa.
Bạch Mai run run: “Ngươi không được nói bậy! Ta và Tiêu nhịthiếu, cả Tiêu thượng thư đều trong sạch!”
“Ha ha ha, trong sạch, trong sạch…” Tôn Trường Hưng vỗ tay: “Đúnglà kiếpngười vô tình, con hát vô nghĩa,Bạch Mai cô nương kiêm hai thân phân,đúng là nói dối mà không đổi sắc mặt.”
“Ngươi đừng có quá đáng!” Bạch Mai giận đến run người.
Tôn Trường Hưng càng tươi cười: “Ta quá đáng ư! Sao ta lạikhông thấy thếnhỉ… À, cô nói thử xem, nếu cha mẹ ta biết, người được gọi làcon gáinuôi của Tiêu gia, thật ra lại là gái thanh lâu, không biết họ sẽnghĩthế nào nhỉ?”
Bạch Mai nhìn Tôn Trường Hưng, đôi mắt đỏ bừng, nghẹn ngào cắnmôi, không nói nên lời.
Mà ở đằng kia, Trịnh Thấm và Tôn phu nhân nhìn về phía này,chỉ thấy TônTrường Hưng vui vẻ cười tươi, còn Bạch Mai cúi đầu, không nhìn rõbiểucảm, nhưng có lẽ là đang thẹn thùng xấu hổ mà thôi.
Trịnh Thấm cười cười: “Xem ra hai đứa nhỏ nói chuyện rất hợp.”
Tôn phu nhân cũng cười: “Còn không phải sao, bà xem, TrườngHưng nhà tôi cười vui như thế.”
Sau khi dùng những lời nói ác ý nhục mạ Bạch Mai, Tôn TrườngHưng thấy BạchMai sắp khóc đến nơi, mới không cười nữa, nói: “Được rồi, Hầu cônương,nhìn thấy cô, đúng là thật sự đáng kinh ngạc. Ừm, hi vọng lần sau lạicóthể như vậy.”
Lúc sau, thấy thời gian không còn nhiềulắm, Trịnh Thấm vàTôn phu nhân đã đi tới, Tôn Trường Hưng nói: “Hầu cônương đúng là người có trithức, hiểu lễ nghĩa, con rất thích.”
Tôn phu nhân cười: “Con thích người ta, nhưng người ta chưachắc đã thích con thì sao?”
Tôn Trường Hưng gật đầu: “Đó là đương nhiên, Hầu cô nương làcon gái nuôi của Tiêu thượng thư, con coi như cũng đã trèo cao rồi.”
Bạch Mai run rẩy.
Trịnh Thấm cười lắc đầu: “Có gì đâu mà…”
Bà thoáng nhìn Bạch Mai, thấy sắc mặt nàng hốt hoảng, nghingờ nói: “Mai Nhi, cháu làm sao thế?”
Bạch Mai lắc lắc đầu: “Không sao ạ…”
Tôn Trường Hưng chủ động nói: “Mấy ngày nữa là tới đêm thấttịch, không biết đến lúc đó cháu có thể hẹn Hầu Mai cô nương ra ngoài chơi đượckhông ạ?”
Trịnh Thấm cười nói: “Đương nhiên rồi… Mai Nhi?”
Bạch Mai cúi đầu, không nói gì.
Tôn Trường Hưng ra vẻ buồn bã nói: “Xem ra Hầu Mai cô nươngcũng không coi ta vào mắt rồi.”
“Được.” Bạch Mai đột ngột nói.
Tôn Trường Hưng nghe thế, có phần kinh ngạc, nhìn thoáng quanàng. Đã thấynàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh lẽo.