Chuyển ngữ: Hắc
Ngày hôm sau, quả nhiênBạch Mai mang tiền tới đưa cho LâmTiểu Chúc. Lâm Tiểu Chúc liền đưa khếước thuê nhà cho Bạch Mai, sau đó dẫn BạchMai đi khắp cửa hàng, nói chonàng biết những chuyện cần làm trong ngày.
Bạch Mai vừa nghe vừa gật đầu, chỗ nào không hiểu liền hỏingay, giao dịch với Tiểu Chúc coi như rất thuận lợi.
Nhưng sau khi mua bán xong, Bạch Mai nói dù sao mình cũng mớitiếp nhân, cónhiều điều chưa quen, hi vọng Tiểu Chúc có thể ở lại giúp haingày, ở bên hướng dẫn những điều nên làm, nàng cũng nói sẽ trả tiền công choTiểuChúc.
Giờ Tiểu Chúc đã nhàn rỗi, liền đồng ý, cũng nói không nhậntiền của Bạch Mai, dù sao hai người coi như cũng có quenbiết… số tiền đó coinhư là quà mừng đi.
Bạch Mai mua cửa hàng, tâm tình rất dễ chịu, nhưng nhìn tấmbảng hiệu, Lan Cao Minh Chúc…
Chẳng hề có liên quan gì với nàng..
Nhưng giờ cũng chưa cần đổi tên cửa hàng, Bạch Mai chỉ nghĩlinh tinh một látrồi không nghĩ tiếp nữa, lại thấy Lâm Tiểu Chúc đồng ý giúp đỡ,càng thêm vui vẻ không thôi, nhớ lại chuyện trước kia mình hạ dược Tiêu NgânĐông, liên tục nói xin lỗi.
Tiểu Chúc lại rất rộng lượng, sớm đã quên chuyện này, nghenàng nói thế cũng chỉ lắc đầu nói không sao.
Bạch Mai cầm tay Tiểu Chúc, giống như hai người bạn tri kỷ: “Lâmcô nương,không thể ngờ ta còn góp phần thúc đẩy nhân duyên của cô và Tiêunhịthiếu gia, nói thế mới nhớ, ta cũng coi như là bà mối rồi ha.”
Lâm Tiểu Chúc: “…”
Nàng hiểu rồi, đây không phải là Bạch Mai muốn xin lỗi, ngượclại muốn nhắc khéo cho Tiểu Chúc nhớ, nàng ấy là người có công …
Tiểu Chúc không nói gì, ậm ừ: “Ừm… có lẽ thế… Chuyện này, thậtra cũng là ý trời…”
Bạch Mai ngừng lại, cười: “Đúng… Nhưng mà Lâm cô nương cũngthật may mắn, con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng… Có thể khiến Tiêu nhị thiếugia lãng tửquay đầu, đều là nhờ cô cả.”
Tiểu Chúc nghĩ thầm, không phải vì ta mà quay đầu lại mà làvì bị đập đầu, không thể không “quay đầu”…
Bạch Mai lại nói: “Nhưng có người… lại không được may mắnnhư vậy.”
Không hề nghi ngờ gì nữa, Bạch Mai đang nghĩ tới Tôn TrườngHưng, đều là những công tử lụa là đi tới Thúy Phương viên, Tiêu Ngân Đông đã biếthồi tâmcưới vợ, mà mình và gã Tôn Trường Hưng kia… Hừ, nàng sẽ không để chohắnđược như ý muốn…
Mà lúc này Tôn Trường Hưng lại vui vẻ tới Tiêu phủ.
Tôn phu nhân được người ta tặng cho một cây trâm rất đẹp,nhưng hơi lóa mắt, bà cảm thấy mình đeo không hợp, nên bảo Tôn Trường Hưng mangtới tặngcho Bạch Mai, Tôn Trường Hưng ngoan ngoãn nghe theo.
Kết quả, hào hứng tới Tiêu phủ, hắn lại nghe Trịnh Thấm báo BạchMai vừa đi ra ngoài.
Tôn Trường Hưng hơi thất vọng, đang định từ biệt nhưng lạinghe nói Tiêu Ngân Đông vừa luyện võ xong đến tìm Trịnh Thấm.
Sau chuyện của Bạch Mai, quan hệ giữa Tôn Trường Hưng và TiêuNgân Đông cóvết rạn nứt, hai người ít giao tiếp hơn, sau đó hắn có nghe quachuyệnTiêu Ngân Đông bị mất trí nhớ, nhưng hắn cho rằng Tiêu Ngân Đông giảvờ,nên cũng không để ý. Lần trước tới Tiêu phủ, hắn vốn muốn gặp TiêuNgân Đông,nhưng vì bất ngờ gặp Bạch Mai đã khiến hắn quên mất chuyệnnày.
Giờ nhìn thấy Tiêu Ngân Đông, Tôn Trường Hưng lại có phầnhào hứng, hắn chắp tay nói: “Tiêu nhị thiếu, đã lâu không gặp.”
Tiêu Ngân Đông ngạc nhiên nhìn hắn: “Đã lâu không gặp… ngươilà ai?”
Tôn Trường Hưng: “…”
Bọn họ đúng là đã “lâu” không gặp, nhưng cũng không lâu đếnmức không nhận ra nhau chứ?
Trịnh Thấm đứng bên thấy Tôn Trường Hưng sững người như thế,vội nói: “À, Tôncông tử à, không biết cháu đã nghe nói hay chưa, nhưng NgânĐông nhà tabị đập đầu, đã quên hết chuyện trước kia… Ngay cả chúng ta mà nócũngkhông nhớ… cho nên, chắc cũng không nhận ra cháu đâu…”
Tôn Trường Hưng nghi ngờ nhìn Tiêu Ngân Đông, muốn nhìn ramanh mối nhưngthấy Tiêu Ngân Đông ngơ ngác nhìn mình, không hề có vẻ giả vờ.
Tôn Trường Hưng đành phải nói: “À.. Tại hạ là Tôn TrườngHưng.”
“Ngân Đông. Trước kia Tôn công tử từng là bạn con.” Tôn TrườngHưng cười cười.
Tiêu Ngân Đông đối với “bằng hữu tốt trước kia của Tiêu NgânĐông” đều khôngcó thiện cảm, nhưng thấy Tôn Trường Hưng tươi cười hiền lành,cũng khônggiống người xấu, tuy ánh mắt hắn cứ nhìn mình chằm chằm nhưng TiêuNgânĐông vẫn gật đầu, cũng chắp tay nói. “Xin chào, thật xin lỗi vì khôngnhớra huynh, Tôn công tử.”
“Không sao, không sao.” TônTrường Hưng nhận ra hắn có vẻkhông thích mình, nhanh chóng cười nói:“Nhắc lại chuyện cũ, trước kia quan hệgiữa chúng ta không tệ, tiếc rằngsau khi huynh bị mất trí nhớ, cũng không cònqua tìm ta nữa. Ta cũng cóviệc nhà quấn thân, không thể tới thăm huynh… Hiệngiờ huynh có rảnhkhông? Chúng ta đi ôn lại chuyện cũ.”
Tiêu Ngân Đông: “…” hắn do dự một lát, vẫn gật đầu: “Được…”
Trịnh Thấm vui vẻ nhìn đứa con trai từ ngày quen Lâm TiểuChúc chỉ biết vùiđầu luyện võ nay lại trò chuyện sôi nổi với bạn cũ, vì thế liềncười bảohai người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại sảnh, tới chỗ không người, Tôn Trường Hưng liềncười nói: “Tiêu Ngân Đông, huynh lại có âmmưu gì thế? Giả vờ mất trí nhớ, kếđó mà huynh cũng nghĩ ra được.”
Tiêu Ngân Đông nhíu mày: “Ta không giả vờ.”
“Không giả vờ sao? Thế sao huynh đưa Bạch Mai về nhà được thế?”
Tiêu Ngân Đông: “…Bạch Mai cô nương không liên quan tới ta.”
“Ây dà, Ngân Đông à, tuy rằng trước kia vì chuyện của BạchMai, quan hệ giữa hai chúng ta không thoải mái như trước, nhưng giờ mẹ huynh vàmẹ ta đềumuốn ta cưới Bạch Mai, huynh không định hành động sao?”
Tiêu Ngân Đông: “… Huynh muốn thành thân với Bạch Mai cônương à, tốt lắm, vậy ta còn phải làm gì?”
Tôn Trường Hưng chép miệng: “Ta hiểu rồi, Tiêu Ngân Đông,huynh quá độc ác,huynh đưa Bạch Mai về đây, chơi đùa chán chê rồi giả vờ mấttrí nhớ, muốn tống Bạch Mai đi phải không?”
Tiêu Ngân Đông nhíu mày: “Huynh… sao lại có thể nghĩ ra chuyệnnhư thế… Ta làm sao có thể làm chuyện như vậy?”
Tôn Trường Hưng nghi hoặc: “Huynh còn giả ngu làm gì, ta sẽkhông vạch trần âm mưu của huynh đâu mà lo.”
Tiêu Ngân Đông vô cùng bất đắc dĩ, vốn định không thèm để ýtới hắn, nhưnglại nghĩ chuyện này có liên quan tới Bạch Mai và sự trong sạch củabảnthân, nên đành nói: “Bạch Mai vào Tiêu gia là vì cha cô ấy là bạn cũcủacha ta, mẹ ta thấy cô ấy ở thanh lâu khổ sở, rất thương xót cho nênmới đónnàng về Tiêu phủ..”
Ủa, nói giống hệt Bạch Mai…
Tôn Trường Hưng: “Trời đất, hai người còn thảo luận trước lýdo à?”
Tiêu Ngân Đông; “…”
Tôn Trường Hưng thấy Tiêu Ngân Đông rõ ràng đang rất khó chịu,tỏ rõ khôngthích hắn nhưng không hề có vẻ nói láo, huống hồ giọng điệu của hắnsovới trước kia, và cả biểu cảm đã hoàn toàn khác nhau.
Nếunhìn Tiêu Ngân Đông trước kia, bất cứ khi nào cũng thấyhắn là kẻ khôngđứng đắn mà nay Tiêu Ngân Đông trước mặt đây lại vô cùng chínhtrực.
Tôn Trường Hưng đang do dự, lại nghe Tiêu Ngân Đông nói: “Tathật sự khôngnhớ trước kia đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không nhớ Bạch Mai cônương,từ khi cô ấy vào Tiêu phủ tới nay, gần như không nói chuyện, bởi vậy,nhữnglời Tôn công tử nói, ta thật sự không hiểu nổi.”
Tôn Trường Hưng ngẩn người: “Nhưng…”
“Nghe Tôn công tử nói vậy, chắc huynh cũng biết thân phậntrước kia của BạchMai, cũng có vẻ coi thường cô ấy, một khi đã như thế… còn tiếptục gặp gõ cô ấy làm gì?” Tiêu Ngân Đông nghi ngờ hỏi.
Tôn Trường Hưng: “Ta…”
Sao giờ lại đổi lại thành Tiêu Ngân Đông giảng đạo hắn thếnày?
Tôn Trường Hưng trợn mắt, há hốc mồm, mà Tiêu Ngân Đông cũngkhông để tâmtới sự kinh ngạc của hắn, đưa tay vỗ vỗ vai hắn nói: “Tôn công tử,tuytrước đây Bạch Mai cô nương xuất thân từ thanh lâu, nhưng giờ đãhoànlương, nếu huynh vẫn coi thường nàng, dùng góc độ ấy để suy nghĩ vềnàng, vậykhông cần tiếp tục gặp nàng nữa.”
Tôn Trường Hưng: “…”
Tiêu Ngân Đông thấy hắn không nói gì, nghĩ là hắn chưa hiểu,lại nói: “Tanghĩ, người con gái dù có xấu tính tới đâu, cũng không thể khiếnngười ta bị tổn thương. Dù sao nam nữ cũng có sự khác biệt…”
Trong mắt Tiêu Ngân Đông, các cô gái đều là những người yếuđuối, không cầnphải… làm tổn thương họ, trong một số việc cũng không cần phảichấp nhặt, cho nên chuyện Bạch Mai hạ dược hắn, Tiêu Ngân Đông cũng không đểtronglòng… đương nhiên, chuyện này đã thúc đẩy hôn sự của hắn và Tiểu Chúc,thựcra cũng là chuyện tốt…
Từ sau khi Bạch Mai vào Tiêu phủ, tuy hắn không nói chuyện vớinàng, nhưng cũng không chán ghét, cũng không coi thường nàng…
Tôn Trường Hưng trợn mắt, há hốc mồm nhìn Tiêu Ngân Đông,nghĩ thầm, đây là Tiêu Ngân Đông sao?
Đây mới thật là Tiêu Ngân Đông ư?
Kẻ trước kia luôn mạnh mẽ chiếm đoạt rồi sau đó dương dươngtự đắc khoekhoang… rốt cuộc lấy đâu ra tư cách nói những lời này? Mặt dày quáđi…
Nhưng thấy sắc mặt Tiêu Ngân Đông vô cùng nghiêm túc, khônghề có vẻ chột dạ,mà ngược lại bản thân Tôn Trường Hưng lại thấy chột dạ: “Nếunhững lờihuynh nói là đúng, vậy ta cũng không cần phải nhằm vào… Bạch Mai.Ta..ta…”
Hắn lặng lẽ đẩy tay Tiêu Ngân Đông ra khỏi vai mình, nói: “Đượcrồi, ta đã biết.”
Dứt lời xoay người rời đi, chỉ để lại Tiêu Ngân Đông nghi hoặc:"... Ủa? Hắn biết gì nhỉ?"
***
“Năm lượng bạc nhé, được không?”
Bên trong Lan Cao Minh Chúc, một cô gái đang cầm một câytrâm nói chuyện với Bạch Mai.
Bạch Mai lạnh lùng nhìn thoáng qua cây trâm: “Tám lượng.”
Nàng kia: “…”
“Hứ.” cô gái kia khinh thường bĩu môi, ném cây trâm vào chỗcũ, xoay người rời đi.
Bạch Mai nhìn theo bóng lưng cô ta, cũng “hứ” một tiếng.
Tiểu Chúc đứng bên, không nói gì. “…”
Bắt đầu từ hôm nay Bạch Mai đã trở thành cô chủ mới của LanCao Minh Chúc,mà Tiểu Chúc ngồi bên cạnh quan sát cô ta tiếp khách cả buổi, thậtsự rất muốn đánh cô ta một trận.
Dù sao Bạch Mai xuất thân từThúy Phương viên, lẽ ra phải amhiểu nghệ thuật tiếp khách, lúc nào cũngphải tươi cười chào hỏi mới đúng chứ?
Huống hồ hai người cũng quen biết một thời gian, Tiểu Chúc hiểuBạch Mai là người rất dễ gây thiện cảm với người khác.
Nhưng ngoài dự đoán của Tiểu Chúc, Bạch Mai lại không hề đểtâm tới sắc mặt của khách hàng.
Nếu đối phương vui vẻ trả tiền, Bạch Mai sẽ mỉm cười nói cámơn, nhưng chỉcần mở lời mặc cả, Bạch Mai sẽ lạnh lùng lặp lại giá cũ, hoặc nóimột lời “Quá thấp, không bán.”
Lặp đi lặp lại, đã khiến một số khách hàng tức giận bỏ đi.
Tiểu Chúc thấy lại thêm một vị khách tức giận bỏ đi, nhịnkhông được mở miệng nói: “Ừm… Hầu cô nương, vì sao cô phải…”
Bạch Mai nhìn nàng: “Cái gì?”
“Cô cứ như thế, sẽ không có khách đâu…”
“Một món đồ chỉ thu được mấy đồng bạc, cô ta còn mặc cả, tacần gì vì chút tiền lẻ mà cò kè với cô ta.”
Ngừng một lát, Bạch Mai nói tiếp: “Nếu muốn mua thật thì đãtrả tiền ngay, cứ cò kè mặc cả, rồi cũng có mua đâu.”
Lâm Tiểu Chúc lắc đầu: “Cũng không hẳn… Dù sao, họ cũng cóthói quen mặc cả, cô chỉ cần nói khéo một hai câu, là thứ này cũng không được lờinhiều,hay gì đó… Không chỉ thái độ lười trả giá của cô, nếu cô có thái độtốthơn, nói rằng mình thật sự không thể để giá đó bán được cho họ hiểu…”
Bạch Mai ngồi trên ghế, lười nhác nói: “Chỉ mấy món tiền vặt,bỏ đi.”
Tiểu Chúc nói: “Không thể nói như vậy.. Mặc dù chỉ là mấy đồngbạc nhỏ, nhưng tích lũy lại sẽ được số tiền lớn, quan trọng nhất là, như thế mớicókhách quen…”
Bạch Mai ngẩn người: “..Ồ,đúng là ta đã không nghĩ tới chuyện đó.”
Nàng nghĩ nghĩ, rôi đứng dậy, đúng lúc đó có một vị khách đivào, Bạch Maimỉm cười, tiến lên phía trước: “Xin hỏi, cô cần mua gì?”
Người nọ cầm một hộp sáp phấn, đưa lên mũi ngửi thử, lại hỏimột lúc lâu, Bạch Mai kiên nhẫn trả lời, sau đó khi nàng báo giá thì người kiacũng mặc cả một lúc, Bạch Mai sa sầm nét mặc, nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Thật xinlỗi, thứ này tôi bán cũng không thu được lời lãi bao nhiêu, tôi còn phải tựtaychế ra, mệt chết đi được… Thật sự không thể giảm giá. Thế này vậy,lần sau cô lạitới đây, tôi sẽ bán rẻ hơn.”
Người nọ do dự một lát, rồi cũng đồng ý, Bạch Mai nhận tiền,mỉm cười nói: “Cũng chẳng có gì là khó khăn, sau này cứ như vậy đi.”
Tiểu Chúc nhìn Bạch Mai, cảm giác mình đã lo thừa, có nhữngngười… vô cùng có thiên phú.