Ăn Mày Tu Tiên

Chương 301: Chuyện gì thế này!




Bát Kỳ Đại Xà ngẩng đầu lên, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Tokyo.

Nơi đó có rất nhiều máu thịt tươi, đủ để nó ăn no nê mấy bữa.

"Xi... Chuyện gì thế này!"

Giọng Bát Kỳ Đại Xà lo lắng dồn dập, bảy cái đầu đồng loạt nhìn về cái thứ tám.

Lúc này, từ miệng cái đầu kia truyền đến cảm giác bỏng rát khó chịu.

Như thể nó vừa nuốt vào một mặt trời thiêu đốt vô hạn đang nung cháy miệng nó, đau đớn vô cùng.

Xì xì! Một luồng ánh sáng màu xám xuyên qua đầu rắn, bắn thẳng lên trời.

Chất lỏng xanh đậm cũng phun ra, trên cái đầu thứ tám của Bát Kỳ Đại Xà đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng.

"Xì xì... Sao có thể!"

Nó rít lên vì đau đớn, vặn vẹo cơ thể khổng lồ rồi đập mạnh vào ngọn núi xanh bên cạnh.

Con ngươi của Bát Kỳ Đại Xà hơi co lại, nó nhìn về phía luồng ánh sáng màu xám bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Cho dù một đầu của nó bị thương nặng, nhưng nó vẫn ngạo nghễ đứng thẳng xì lưỡi.

Có thể thấy sinh mệnh của nó đáng gờm đến mức nào! Hàng ngàn mét trên cao. Một bóng người nhỏ bé đứng trong không trung, cúi đầu nhìn Bát Kỳ Đại Xà.

Toàn thân cậu được bao bọc trong linh lực màu xám tro, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng đỏ rực.

"Không thể nào, tại sao mày không chết?” Bát Kỳ Đại Xà ngửa mặt lên trời gào thét.

Yêu lực áp đảo thổi bay tất cả những cây đại thụ xung quanh nó, nhà cửa làng mạc trên núi cũng sụp đổ theo.

"Oắt con, mày đã chọc giận bản thần rồi!"

Tiểu Kha ở trên cao chắp hai tay sau lưng, mặt không hề biến sắc. "Chỉ là yêu thú cấp ba cũng dám tự xưng là thần."

"Ép bổn đế phải ra tay, là mày tự tìm đường chết!"

Tiểu Kha vẫn chưa mở miệng.

Nhưng âm thanh này như truyền đến từ chín tầng mây, khiến đất trời rung chuyển!

Nội thành Tokyo, có người đã lấy kính viễn vọng ra để quan sát tình hình.

'Từ hướng của con cự xà kia, hắn loáng thoáng nhìn thấy một luồng ánh sáng màu xám trên bầu trời.

Người nọ tiếp tục điều chỉnh tiêu cự, muốn nhìn rõ xem thứ gì đang sáng lên kia.

Lạch cạch... Kính viễn vọng rơi xuống mặt đất, thấu kính vỡ ngay tai chỗ. Khuôn mặt người kia đỏ lên, người run như cầy sấy, nói:

"Thứ đó... hình như... là một người!"

Bát Kỳ Đại Xà há to cái mồm máu me be bét, khinh khỉnh đáp: "Thực lực của bản thần là thứ mà mày có thể đoán được sao?"

"Vừa rồi không thể giết được mày, vậy thì bây giờ bản thần sẽ giết mày thêm một lần nữa!"

"Thần Phẫn Chi Viêm!"

Tám cái đầu đồng loạt phun ra ngọn lửa màu xanh sẫm, mang theo hơi nóng khủng khiếp hướng thẳng lên trời.

Tám cột lửa hợp nhất lại một chỗ, sức mạnh tăng lên gấp mấy lần. Đòn tấn công lập tức lao đến Tiểu Kha.

Đồng tử của con cự xà lóe lên vẻ dữ tợn, như thể đã đoán trước được cảnh tượng cơ thể tên oắt con này sẽ tan thành tro bụi.

Ở độ cao trăm ngàn mét trên bầu trời, Tiểu Kha từ từ giơ lòng bàn tay trắng nõn mềm mại lên, đẩy đòn tấn công đi bằng một tay.


Xì xèo!

Nọc độc đánh trúng tấm chắn phát ra tiếng xì xèo, tựa như đã ăn mòn được tấm chắn.

Bát Kỳ Đại Xà hưng phấn xì lưỡi. Còn chưa kịp lên tiếng chế nhạo, nó đã kinh ngạc đơ ra tại chỗ.

Nọc độc vốn có thể ăn mòn mọi thứ của nó thế mà lại bị chặn bởi tấm chắn kial