Ăn Mày Tu Tiên

Chương 305: Em của tôi đâu?




“Sao thần hộ mệnh nhà mình lại đi chẻ núi thần nhà mình ra chứ?”

“Ha ha ha, thật đáng đời!”

“Đáng tiếc, nếu Bát Kỳ Đại Xà nuốt Tokyo thì tốt biết mấy.”

“Đồng chí ở lầu trên, tôi không đồng ý với quan điểm của bạn, nếu như nuốt trọn đảo quốc liền hoàn hảo.”

Tin tức về Bát Kỳ Đại Xà và thần hộ mệnh tiếp tục lan rộng. Vì phòng ngừa khủng hoảng xảy ra, chính phủ các nước đều nhúng tay vào.

Ảnh chụp video liên quan đến sự kiện này trên Internet, và bình luận của hot †opic rất nhanh liền bị xóa bỏ.

Tokyo, bệnh viện Sakura.

Ngón tay của Vương Văn Nhã run nhẹ, chậm rãi mở hai mắt ra. “Em trai, chạy maul”

Cô ấy hoảng sợ hét lên, dọa y tá bên cạnh sợ hãi.

'Vương Văn Nhã kinh ngạc nhìn bốn phía, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.

Cô ấy lo lắng bước xuống giường, bắt tay y tá dò hỏi. “Đây là bệnh viện nào, tại sao tôi lại ở chỗ này?”

“Em của tôi đâu?”

Y tá bị Vương Văn Nhã bắt lấy làm đau cánh tay, yếu ớt trả lời. “Nơi này là Bệnh viện Sakura ở Tokyo, có mấy vị cảnh sát đưa cô đến đây” “Cậu em nhỏ kia đang ở phòng sát vách.”

Vương Văn Nhã nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa phòng ra đi đến phòng bệnh sát vách.

Vừa mở cửa phòng, cô ấy liếc mắt liền chú ý tới Tiểu Kha đang nằm trên giường.

Cô ấy vội vàng chạy đến bên cạnh em trai, cúi người kiểm tra trên người cậu.

Chỉ thấy bờ môi của Tiểu Kha khẽ nhếch lên, sắc mặt hồng hào, hô hấp đều và mạnh mẽ.

Vương Văn Nhã nghỉ ngờ nhìn chăm chú vào Tiểu Kha.

“Chẳng lẽ...em trai đang ngủ thiếp thôi hả?”

Cô ấy nhíu mày, nhỏ giọng gọi em trai, lại đưa tay nhéo mặt cậu. Cô ấy thử liên tiếp mấy lần, em trai cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô ấy ngẩng đầu lên, hỏi thăm y tá trong phòng về nguyên nhân. Cô y tá kia vội vàng giải thích với cô ấy.

Cậu bé tạm thời chỉ đang hôn mê, không đáng lo ngại.

Nghe thấy lời này, Vương Văn Nhã thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

Kẽo kẹt~ Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, bốn vị cảnh sát bước về phía Vương Văn Nhã. Nữ cảnh sát trẻ tuổi dẫn đầu mở miệng nói chuyện với cô ấy.

“Xin chào cô, tôi chính là đội trưởng đội cảnh sát thứ hai của thành phố Tokyo, Ryotako”

“Trước khi cô hôn mê, mời cô trình bày kĩ những gì đã xảy ra.”

Vị cảnh sát ở bên cạnh cô lấy máy ghi âm ra, những người còn lại lấy laptop ra chuẩn bị ghi chép lại.

Ryotako chăm chú nhìn Vương Văn Nhã, cũng không lấy được tin tức có ích gì từ miệng cô ấy.

“Được rồi cô, tôi đã hiểu.” “Đúng rồi, chó của các cô đang ở phòng bảo vệ tầng dưới.”

Cô quay người rời đi cùng với ba vị cảnh sát.

Cửa phòng đóng lại, ánh mắt Vương Văn Nhã phức tạp nhìn về phía em trai.