Ăn Mày Tu Tiên

Chương 308: Thật là một đứa nhóc xinh đẹp




“Nếu đã tới nhà họ Vương rồi, thì nên biết thân biết phận, để ý tốt lời nói của mình!”

Câu này lập tức làm cho Lữ Thiến nổi giận. Bà ta vỗ mạnh lên bàn, lạnh giọng quát mắng. “Chỉ là một tiểu bối mà lại dám dạy dỗ tôi, có hiểu cái gì gọi là quy củ không!”

“Tôi thấy từ sau khi Tứ đệ rời khỏi nhà họ Vương, thì đã quên mất gia quy mà lão tổ tông để lại rồi.”

“Đây chính là đứa con gái ngoan mà cậu dạy ra sao?”

Vương Nhạc Hạo bất lực thở dài, xoay người tỏ ý Thất nha đầu bớt nói vài câu đi.

Chính vào lúc bà ta đang lải nhải không ngừng, đột nhiên có giọng nói non nớt từ đầu cầu thang truyền ra.

“Chị!”

“Bố!”

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy một đứa nhóc trắng mập đáng yêu chạy xuống cầu thang.

Khí chất tiên linh và khuôn mặt đẹp đẽ đến mức ngay cả Lữ Thiến cũng phải sửng sốt.

Thật là một đứa nhóc xinh đẹp.

Tiểu Kha chạy tới phòng khách, chớp mắt nhìn Lữ Thiến.

Cậu chưa từng thấy bà cô trước mặt này bao giờ, nên không khỏi có phần tò mò.

'Thấy em trai xuống lầu, năm cô gái nhà họ Vương tươi cười, đứng dậy đi đến bên cạnh cậu.

“Chị, người này là ai vậy?”

Cậu ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi các chị.

Vương Văn Nhã bế Tiểu Kha lên, đáy mắt tràn đầy sự cưng chiều. Sau khi cô ấy trở về nhà, mấy chị em đã nói cho cô ấy biết.

Đứa bé dễ thương trong lòng, chính là một người tu tiên!

Theo suy đoán của cô ấy, chắc... người tu tiên và đạo sĩ cũng không có gì khác biệt?

Vương Tư Kỳ nhẹ giọng trả lời. “Bà ấy là người của nhà họ Vương ở Kinh Đô, cũng chính là chị dâu của cha.” “B~"

Trong lòng Tiểu Kha tức khắc dâng lên mấy phần chán ghét.

Nhà họ Vương ở Kinh Đô đều là một lũ khốn nạn, không chỉ bắt cóc chị Bảy, lần này còn bắt cả chị Tư đi...

Đợi có cơ hội, cậu nhất định phải dạy dỗ bọn họ thật cẩn thận! Lữ Thiến cười nhạo, quét mắt khắp người Tiểu Kha. “Ồ, đây chính là con trai bảo bối của Tứ đệ, Vương Tiểu Kha đúng không.”

“Đúng rồi, không phải Tứ đệ đã từng thề trước bàn thờ tổ tiên, rằng sẽ không sinh con trai nối dõi sao?”

“Xem ra Tứ đệ căn bản không coi liệt tổ liệt tông ra gì rồi.” Sắc mặt Vương Nhạc Hạo cứng đờ, khóe miệng khẽ run rẩy. Thấy cảnh này, Tiểu Kha bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ.

Giọng nói của bà ta vô cùng sắc nhọn, khuôn mặt vì phẫn nộ mà trở lên hơi vặn vẹo.

Tiểu Kha nghênh đón ánh mắt oán độc của bà ta, không chút sợ hãi.

“Bà cô à, bà còn già hơn cả mẹ tôi đấy, vậy thì bà đúng là bà cô già rồi còn gì.” Còn không đợi Lữ Thiến gào lên, cậu lại tiếp tục ngây thơ nói.

“Bà cô già, mặt của bà và thứ bên trong đó đều có thứ gì đó kỳ quái.”