Nếu không, đại tướng quân sao có thể c.h.ế.t trận nơi sa trường.
Tin tức này truyền đến kinh thành, gây ra một trận xôn xao.
Có người nói là giả.
Là do Triệu Vương bịa đặt.
Có người nói là thật.
Diệp đại tướng quân năm đó lập nhiều chiến công nơi quân ngũ, lại cưới trưởng công chúa làm vợ, khó tránh khỏi việc công cao lấn chủ.
“Hoàng đế kiêng dè là điều đương nhiên, từ cổ chí kim, có bao nhiêu đại tướng có thể c.h.ế.t già đâu?”
Ta không bình luận.
Họ đều sai cả.
Hoàng đế từ trước tới giờ chưa bao giờ kiêng dè Diệp đại tướng quân.
Thậm chí, cũng không phải là trưởng công chúa.
Mà là nỗi sợ hãi trong lòng ông ta.
Trên đời này, người thật sự tin vào lời tiên tri của quốc sư, ngoài Thái hậu, chính là hoàng đế.
Ông ta quá sợ trưởng công chúa.
Lúc nhỏ tranh sủng, đàn áp trưởng công chúa.
Khi lớn lên tranh quyền, hạn chế trưởng công chúa.
Rõ ràng ông ta đã lên ngôi, ông ta có thể học cách làm một hoàng đế thực sự, dùng thành tựu của mình để đáp lại lời tiên tri đó.
Nhưng trớ trêu thay, ông ta lại sử dụng âm mưu.
Điều này khiến người khác khinh bỉ.
Kinh thành lan truyền đủ loại tin đồn, ta tự đóng cửa không ra ngoài.
Chiến lược tấn công tâm lý của Triệu Vương, lần lượt tung ra.
Còn nói, cái c.h.ế.t của trưởng công chúa là do hoàng đế.
Chỉ vì quốc sư tiên đoán rằng Tử Vi đế tinh thực ra không phải là hoàng đế, mà là trưởng công chúa.
Vì vậy, nhiều năm qua, các vụ ám sát trưởng công chúa đều do hoàng đế muốn loại trừ trở ngại.
Tin đồn này theo cái c.h.ế.t của trưởng công chúa, càng ngày càng rầm rộ.
Truyền khắp đại giang nam bắc, càng ngày càng phát triển theo chiều hướng nghiêm trọng.
Bản chất con người là như vậy.
Khi còn sống, không cảm thấy thế nào.
Nhưng một khi người đó c.h.ế.t đi, đủ loại tiếc thương, than thở, đáng thương cho số phận bất công đều tràn ra.
Nhưng có ý nghĩa gì đâu?
Trưởng công chúa đã c.h.ế.t rồi!
Hoàng đế ban thưởng cho ta rất nhiều, để phản bác lại những tin đồn ông ta kiêng dè trưởng công chúa.
Ta đều nhận hết.
Tiền bạc mà!
Không bao giờ là đủ.
Nhận thưởng rồi, phải tạ ơn.
Một ngày nọ, ta như thường lệ ngồi đợi hoàng đế tiếp kiến trong điện bên cạnh.
Lại nghe hai cung nữ sau bình phong bàn luận.
“Hoàng đế biết rõ công chúa Ngọc Hoa là giả mạo, sao vẫn ban thưởng hết lần này đến lần khác? Cô ta là giả mạo, sao lại dám nhận những phần thưởng này.”
“Hừ, chẳng qua là để trưởng công chúa vui vẻ thôi. Trưởng công chúa chịu nhận cô ta, hoàng đế liền thuận theo, để trưởng công chúa nghĩ rằng con gái mình còn sống mà thôi. Con người mà, ai mà chẳng có chút mong muốn, hì hì!”
Hì cái đầu ngươi.
Ta cúi đầu nhanh chóng nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Thì ra hoàng đế từ lâu đã biết thân phận của ta là giả.
Thảo nào, ông ta cho phép ta sống.
Nhưng sao ông ta chắc chắn rằng con gái thật của trưởng công chúa đã chết?
Trừ phi, khi đứa trẻ đó bị dìm c.h.ế.t năm đó, hoàng đế có mặt...
Quy tắc trong cung rất nghiêm.
Cung nữ không tùy tiện nói chuyện, càng không dám nói năng bừa bãi như vậy.
Tất cả đều do hoàng đế sai khiến.
Cho một quả táo ngọt, rồi lại cho một cái tát.
Thì ra hoàng đế cũng thích dùng chiêu này.
Hừ!
Ta hiểu rõ, nhưng vẫn ngồi im.
Lâu sau, một công công bước ra, mặt tươi cười nhưng vô cùng giả tạo.
“Hoàng thượng hôm nay không có thời gian gặp công chúa, công chúa về đi. Ngoài ra, gần đây trong thành có nhiều loạn dân, công chúa nên ở lại phủ trưởng công chúa, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Một câu nói, đã hạn chế ta.
Thực ra ta cũng lười ra ngoài.
Triệu Vương đã chiếm được Thông Thành.
Cách kinh thành ba trăm dặm.
Nghe nói quân của ông ta xuất hiện một vị thần tướng.
Thần tướng này vô cùng dũng mãnh, đặc biệt giỏi mưu lược.
Ông ta một mình giúp Triệu Vương thu phục các quân đội của các vương khác, đánh bại Lương Vương, hiện là đội quân lớn nhất thiên hạ.
Ta không khỏi cảm thán.
Ai có thể nghĩ rằng, một kẻ vô dụng như Triệu Vương, lại có nhiều người giúp đỡ đến vậy, và thật sự sắp thành công trong việc tạo phản?
Hoàng đế không cam lòng chịu thua.
Ông ta ban bố chiếu thư trừng phạt tội phản nghịch, công bố mười tội lớn của Triệu Vương.
Một trong những tội lớn đó, chính là việc Triệu Vương đích thân đốt lương thảo của Diệp đại tướng quân.
Khiến cho quân đội vốn có thể cầm cự một tháng, chỉ cầm cự được mười ngày đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Thiên hạ đại loạn.
Lòng dân rối bời.
Triệu Vương và hoàng đế, lật tẩy bí mật của nhau, khiến mọi người thiên hạ cười chê hết chuyện này đến chuyện khác.
Thực tế chứng minh, họ đều không phải là ứng cử viên tốt cho ngôi vị hoàng đế.
Nhưng thiên hạ cuối cùng vẫn phải có một chủ nhân.
Ba tháng sau, Triệu Vương chiếm được kinh đô.
Ngày hôm đó.
Cửa thành mở toang.