Ẩn Tình Tư

Chương 9




Ngụy Quốc Công phủ trong một trăm ba mươi sáu năm qua của Đại Chu, đã sinh ra ba vị danh tướng. Địa vị và thực lực, không phải là gia tộc công huân bình thường có thể so sánh được.

Có lẽ là ý đồ của ta quá rõ ràng, sắc mặt Tống Bá Xuyên lạnh lùng, cũng không nói lời nào, nhìn chằm chằm đến mức ta toàn thân nổi da gà.

"Rất sợ ta sao?" Hắn hỏi ta.

"Đại nhân uy danh hiển hách. tất nhiên là có hơi sợ."

"Thắng ở chỗ thành thật." Hắn cười, nụ cười lại đẹp đến kinh người, ta nhất thời ngẩn ngơ, sững sờ một lúc.

Đợi đến khi ta hoàn hồn, hắn lại khôi phục dáng vẻ mặt không chút thay đổi, xa cách ngàn dặm.

"Ta bình thường không uống rượu, nhưng nếu có món ngon nhắm rượu, cũng có thể uống vài chén." Tống Bá Xuyên đáp.

Đây là đồng ý cho ta bám lấy sao?

"Ta nấu ăn rất ngon, vậy, vậy tối nay ta đưa đến cho đại nhân?" Ta mừng rỡ, cũng không che giấu niềm vui của mình.

"Thật gấp gáp." Tống Bá Xuyên đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, "Tối nay ta có việc, ngày mai đi."

Hắn đi được bảy tám bước, lại nhắc nhở ta: "Ta không kén ăn, thích cay."

"Vâng vâng vâng." Ta vội vàng đi theo đáp, Tống Bá Xuyên chắp tay sau lưng đi phía trước, không biết vì sao, ta cảm thấy tâm tình hắn lúc này hẳn là rất tốt.



Sáng sớm hôm sau, ta liền bắt đầu chuẩn bị món nhắm rượu.

Nói là món nhắm, nhưng kỳ thật rất cầu kỳ, huống chi là công tử nhà giàu như hắn, từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, đồ ăn ngon hay không, nếm một miếng là biết ngay.

Cho nên, món nhắm không thể quá nhiều thịt cũng không thể quá nhiều rau, cũng không nên quá long trọng, phải bề ngoài nhìn đơn giản, nhưng thực tế quá trình lại rất tốn thời gian và nguyên liệu.

Khiêm tốn sang trọng, như vậy mới có thể thể hiện được thành ý của ta.

Vì vậy, ta làm Vân Anh miến được làm từ mười sáu loại nguyên liệu hấp chín, thịt viên làm từ mấy loại thịt, hạt dẻ nướng trên than đến khi chín vừa rồi cho vào nước dùng hầm tiếp rồi nướng lại...

Năm món ăn, tốn hết cả ngày trời.

Bày lên bàn, Tống Bá Xuyên rất kinh ngạc, chỉ vào bát mì: "Vân Anh miến?"

Ta gật đầu.

"Có lòng rồi." Hắn chậm rãi ăn, ta bưng bình rượu đứng bên cạnh hắn, chờ rót rượu cho hắn, nhưng hắn ăn hết tất cả các món, lại không hề động đến rượu.

Hắn buông đũa, ánh mắt rơi vào bình rượu của ta: "Đa tạ Triệu đông gia, bất quá hôm nay Tống mỗ còn có việc, không tiện uống rượu."

Ta đương nhiên là nói không sao.



"Bất quá," Hắn nhìn bàn ăn đầy ắp thức ăn, "Đã là món nhắm, thì cứ tùy tiện một chút, không cần phải phức tạp như vậy."

Ta tiếp tục cười nịnh nọt: "Sợ đại nhân ăn không quen, cho nên mới bỏ chút công sức, không phiền toái gì đâu."

Hắn dựa vào lưng ghế, nhìn ta đầy ẩn ý: "Nếu ngày nào cũng đưa cơm cho ta, chẳng lẽ ngươi định từ sáng đến tối đều ở lì trong bếp sao?"

Ta nghẹn lời, bởi vì chuyện này chắc chắn là không thể nào.

Hắn bị biểu cảm của ta chọc cười, nhếch mép đứng dậy: "Ta cũng vừa định ra ngoài, tiện đường đưa ngươi về?"

Ta vội vàng dọn dẹp bát đũa, theo sau hắn.

Hắn đi không nhanh, ta đi phía sau hắn, những Vũ Lâm Vệ khác của Tây Viên thì đi theo không xa không gần.

Cảnh tượng này vô cùng bắt mắt, dường như khiến cho tất cả mọi người trên đường đều phải ngoái nhìn ta.

Ta đột nhiên hiểu ra, Tống Bá Xuyên cố ý đưa ta về, đi dọc đường này, có lẽ tất cả mọi người đều biết, quan hệ của ta và Tống Bá Xuyên không tệ.

Vậy thì sau này ai còn dám bắt nạt ta.

Nghĩ như vậy, bước chân của ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tống Bá Xuyên không biết vì sao đột nhiên quay đầu lại nhìn ta một cái, ta giật mình, vội vàng thu liễm cảm xúc, ngoan ngoãn đi theo sau hắn.