Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 11: Rốt cuộc ai mới là người mập mờ




Dịch: Mạc Nguyệt

Lộ Hứa vò tóc Giang Thừa Nguyệt: “Tôi nợ cậu tiền, nên nghe cậu hết.”

Thật ra lúc đầu anh muốn đuổi cậu đi. Nhưng khi cậu nói muốn đi, anh lại cảm thấy mình bị vứt bỏ, đánh mất quyền chủ động, nên thấy hụt hẫng. Cảm giác mất kiểm soát này khiến cả người anh khó chịu.

“Lần sau gọi điện cứ nói với họ cậu là em trai tôi, biết chưa?” Lộ Hứa dặn, “Bảo họ nối thẳng đường dây cho tôi.”

Quần áo của Giang Thừa Nguyệt đã ướt hơn nửa, thế mà cái trống lại khô ráo, không dính một hạt mưa nào.

Cậu mở tủ quần áo, vớ bừa áo ngủ bằng bông màu đen trắng, cầm khăn lau tóc.

“Bộ đồ của cậu rất… đẹp.” Lộ Hứa nắn mũi, rặn từng chữ một.

“Thật không?” Mắt Giang Thừa Nguyệt sáng bừng, như thể loáng cái đã phấn chấn lên, “Em cũng thấy đẹp.”

Lộ Hứa quay đầu đi, cúi nhìn sàn nhà, không hiểu sao cứ cảm thấy vừa rồi mình hơi nịnh nọt. Thế là anh nhìn vào gương, thầm phỉ nhổ mình của ban nãy.

“Chiều nay đi đâu vậy? Mu bàn tay bị làm sao thế?”

Tay Giang Thừa Nguyệt có một vết bầm nhỏ, vì da cậu vốn trắng nên trông rất bắt mắt.

“Sau buổi trưa em bị sốt, nên lại đến bệnh viện một chuyến.” Cậu kể cho anh nghe chuyện truyền dịch, tiện thể chê chị y tá kỹ thuật đã kém còn đòi thêm bạn wechat với cậu.

“Thể chất không tốt còn đòi mặc cả với bác sĩ à?” Lộ Hứa cũng đến phục cậu. “Ngày mai tôi rảnh, để tôi đưa cậu đi dạo bệnh viện một hôm.”

“Không cần đâu.” Giang Thừa Nguyệt kinh ngạc đến trố mắt.

Người này chính là hàng xa xỉ chạy bằng cơm, đi ra ngoài mỗi giây mỗi phút đều tỏa hào quang chói mắt.

“Bạn giường thôi mà, tôi không xứng à?” Lộ Hứa nhướng mày nhìn cậu.

“Bạn… bạn đồng hành chứ. Hoặc là người hộ tống.” Giang Thừa Nguyệt đính chính.

Ngày mai cậu không những phải đi bệnh viện, buổi tối còn hẹn người ta so tài ở quán bar phố Văn Sáng. Người sẽ so tài cùng cậu tên là Trần Như Huy. Anh Lý Tuệ chơi ghita đã liên hệ giúp họ. Nghe nói người này học trống ở một nhạc viện nước ngoài, là du học sinh tài năng về nước.

Vừa nghe chuyện so tài, Trần Như Huy đã đồng ý ngay, còn phát ngôn ngông cuồng rằng khinh nhất là mấy người nghiệp dư chỉ học vì sở thích như bọn cậu.

Khi nói chuyện, Giang Thừa Nguyệt rất tập trung, tập trung đến mức lúc cậu nghiêng đầu kể chuyện về ban nhạc cho Lộ Hứa nghe, động tác lau tóc chậm lại, hai tay giơ lên cũng không thấy mỏi.

Lộ Hứa chê cậu lề mề nên giành lấy khăn, lau tóc cho cậu.

Dường như da cậu rất mỏng, khăn bông hơi thô lau qua đã đỏ ửng một mảng. Cái khăn trong tay anh cứ chốc chốc lại cọ qua cổ cậu, để lại cả mảng đỏ rực.

“Đau. Anh nhẹ thôi.” Giang Thừa Nguyệt khẽ lắc đầu.

“Xin lỗi.” Lộ Hứa nói một câu không mấy thành khẩn, thu tay lại, cúi người thổi nhẹ lên cổ cậu một hơi.

Hơi thở ấm nóng phất qua khiến Giang Thừa Nguyệt hơi ngứa. Cậu nghiêng đầu muốn tránh, gò má trái đụng vào lòng bàn tay Lộ Hứa. Anh đẩy nhẹ, xoay đầu cậu lại hướng chính diện.



Vì dầm mưa lâu nên má cậu hơi lạnh. Lúc áp tay vào má cậu, anh cảm thấy nó mềm mịn hơn bất cứ chất liệu nào mình từng chạm vào.

Video Từ Nặc Cẩn khoe nhan sắc áp đảo trên thảm đỏ vẫn nằm trong top tìm kiếm của Weibo. Giang Thừa Nguyệt vừa mở weibo lên là thấy nó ngay.

Ban nãy Lộ Hứa đã khen quần áo của cậu rồi, cậu nghĩ mình phải có qua có lại, nên cũng khen hữu nghị tác phẩm của anh: “Cái váy trắng bất quy tắc này đẹp thật, mọi người đều bảo Từ Nặc Cẩn mặc nó vào cứ như thành thiên sứ, trên đầu có vòng hào quang, làn da như cũng phát sáng.”

“Hào quang? Đấy là cái đèn tròn trên đầu cô ta, cộng thêm flash máy ảnh. Cậu muốn à? Nếu thích tôi có thể chụp cho cậu một tấm.” Lộ Hứa có vẻ không bận tâm lắm.

“Còn nếu muốn da sáng thì phải tiêm trắng và đánh phấn dày, thêm tạo khối và phấn bắt sáng. Da cậu đẹp rồi, tôi nghĩ không nên làm vậy.” Anh còn khuyên nhủ.

Giang Thừa Nguyệt cũng đến cạn lời. Cậu thấy trên Weibo có người nhận xét về Lộ Hứa liền bấm vào xem. Một lúc sau, cậu hỏi: “Trần An Địch là ai?”

“Trần An Địch? Andy? Tạm gọi là nhà thiết kế, một tên chỉ giỏi bắt chước.”

Nói đến Andy là Lộ Hứa lại tức, nhưng thấy Giang Thừa Nguyệt ngồi thẳng lưng ra vẻ muốn nghe, nên đành kiên nhẫn nói thêm mấy câu: “Anh ta học cùng trường thiết kế với tôi, thành tích không bằng tôi, thiết kế cũng không bằng tôi. Chắc vì thế mà anh ta ức chế, từ đó về sau tôi dùng cái gì anh ta sẽ học theo cái đó. Ở tuần lễ thời trang Paris năm ngoái, tôi không nhịn được đấm anh ta một phát, còn được báo đăng, khen là rất thẳng tính.”

Giang Thừa Nguyệt cạn lời. Chuyện này mà anh cũng lấy ra khoe được!

“Trên Weibo nói là anh ta cũng về nước rồi.” Cậu giơ điện thoại lên cho anh xem.

“Về thì về, cả nước to như thế, chẳng lẽ lại đụng mặt nhau.” Lộ Hứa tỏ vẻ xem thường. “Mà có đụng mặt thật thì anh ta mới là người phải sợ.”

Hôm trước Giang Thừa Nguyệt đến bệnh viện truyền dịch đã lọt mắt xanh của mấy cô y tá, hôm nay cậu còn dẫn theo một anh chàng con lai điển trai nên các y tá càng dán mắt vào, nhìn đi nhìn lại, nhìn trước nhìn sau mấy lần liền.

Lộ Hứa chưa đến sảnh truyền dịch tập trung kiểu này bao giờ. Anh lót hơn mười tờ khăn giấy xuống băng ghế mới từ tốn ngồi xuống với dáng vẻ cao quý, lịch lãm.

Bệnh viện này gần khu đại học, hơn nửa số người ở sảnh truyền dịch tập trung là các sinh viên cảm cúm, ốm vặt của Đại học D.

“Anh đẹp trai đằng kia trông Tây chưa kìa. Anh ấy đeo lens à? Hay mắt có màu lam thật? Đẹp thật đấy!”

Giang Thừa Nguyệt nghe thấy đằng sau có hai cô gái bàn tán với nhau.

Không lâu sau, có một cô đứng dậy, đi đến trước mặt Lộ Hứa: “Chào anh đẹp trai, xin hỏi có thể thêm–”

Lộ Hứa đang vẽ thiết kế trang phục bản 3D, nói mà không buồn ngẩng đầu: “Không phải lens, hai đời máu lai, hàng thật giá thật. Không kết bạn kinh doanh qua Wechat.”

Giang Thừa Nguyệt thầm ngạc nhiên: Anh biết cả kết bạn kinh doanh qua Wechat cơ đấy. Cậu đang truyền dịch, có một tay không tiện làm GarageBand, nên bỏ điện thoại xuống, quay sang xem Lộ Hứa vẽ.

Cậu không hiểu về ngành thiết kế thời trang, nhưng hay thấy anh viết viết vẽ vẽ trong phòng làm việc ở tầng một hoặc cầm thước dây đo dạc trên người ma nơ canh. Khi làm việc, anh rất tập trung, lúc nào cũng quàng thước dây qua cổ, phòng làm việc luôn thoang thoảng mùi cà phê đen. Những lúc như vậy, cậu thường rón rén đi xuống nhà, nhìn nửa bên mặt đường nét rất sâu được ánh đèn đổ bóng của anh.

“Nhìn gì đấy? Thấy hứng thú à?” Lộ Hứa hỏi.

“Em xem không hiểu.” Giang Thừa Nguyệt thành thực đáp.

Xét kiểu dáng, bản vẽ trên máy tính bảng có vẻ là một chiếc váy. Cậu không hiểu lắm, chỉ thấy tay Lộ Hứa cầm bút vẽ mấy vòng là hình ảnh lập thể của chiếc váy đã hiện ra, thấy được cả chất liệu.

“Bản vẽ 3D phải thật chi tiết, thể hiện được đặc trưng của chất vải, để người xem nhìn vào là hình dung được tổng thể trang phục và cảm giác khi mặc nó lên người.” Lộ Hứa cầm bút khoanh một vòng rồi gõ lên máy tính bảng: “Cậu nhìn chỗ này đi, phải nhấn mạnh các nếp uốn của vải…”



Lộ Hứa thường vẽ thiết kế trong phòng làm việc thoải mái với đầy đủ ánh sáng hoặc ngoài trời nơi có phong cảnh đẹp, chưa vẽ ở nơi đông người thế này bao giờ. Không biết do ảnh hưởng của môi trường hay vì Giang Thừa Nguyệt, anh càng vẽ càng nhanh.

“Bình truyền dịch hết rồi mà không biết gọi à? Máu tĩnh mạch sắp chảy ngược rồi đây này. Anh chăm sóc bệnh nhân kiểu gì đấy?” Y tá trưởng đi tới, vừa ấn kim trên mu bàn tay Giang Thừa Nguyệt vừa hỏi Lộ Hứa. “Người nước ngoài à, hello? Có biết tiếng Trung không? Anh đến đây làm gì thế?”

“Biết. Tôi sai rồi.” Lộ Hứa đuối lý nên không bật lại.

Giang Thừa Nguyệt chưa thấy anh bị mắng thế này bao giờ nên cười trộm.

Lúc họ chuẩn bị đi, một vị phụ huynh ôm con chạy vội qua. Đứa trẻ đó khóc lóc, quẫy đạp, vô tình đá giày vào áo Giang Thừa Nguyệt. Bà mẹ ôm không chắc, suýt thì làm rơi con xuống sàn.

Lộ Hứa vươn tay đỡ lấy cô bé mới được năm, sáu tuổi, thả nó xuống đất, lau nước mắt cho nó rồi bảo: “Khóc cái gì. Đừng khóc.”

Cô bé bị mê hoặc bởi đôi mắt lam của anh, há hốc mồm, nhưng không khóc ra tiếng.

Bà mẹ nói cảm ơn rồi vội vàng ôm con vào phòng tiêm.

Giang Thừa Nguyệt thoáng lùi lại hai bước, sợ dính phải nước mắt của cô bé kia. Lộ Hứa quay đầu lại định dẫn cậu đi mới thấy cậu đã cách xa anh năm mét.

Từ giờ đến lúc Giang Thừa Nguyệt biểu diễn buổi tối còn những mấy tiếng nữa. Cậu theo Lộ Hứa đến văn phòng chi nhánh của Nancy & Deer, mu bàn tay vẫn dán băng dính y tế.

Lúc họ ra khỏi thang máy, nhân viên trong văn phòng đều lén lút nhìn Giang Thừa Nguyệt.

“Mr. Lộ dẫn ai tới thế?”

“Trông đáng yêu ghê, nhìn cứ như idol ấy, vẻ ngoài khá non, có điều gu ăn mặc không ổn lắm.”

“Chịu. Đừng có hóng hớt nữa. Đang giờ làm việc thì vùi đầu mà làm.”

Giang Thừa Nguyệt chưa đến những nơi kiểu này bao giờ. Xung quanh đèn đóm sáng trưng, đi mấy bước lại gặp một cái gương, giá treo quần áo xếp thành hàng dài treo đủ loại trang phục, người đến người đi đều ăn mặc như nhà thiết kế.

“Buổi tối cậu hẹn tay trống tên Trần gì đó à?” Lộ Hứa hỏi.

“À… vâng.” Bấy giờ Giang Thừa Nguyệt mới nhớ ra hôm qua lúc cậu gửi tin nhắn, Lộ Hứa vẫn luôn ở bên cạnh. Cái câu Trần Như Huy mắng cậu đã nghèo lại còn quê vừa khéo lọt vào mắt anh.

Áo sơ mi của cậu bị cô bé ban nãy đạp một cái, dính ít bùn đất. Anh nhìn thoáng qua rồi bảo: “Thay bộ khác đi. Ở đây có mấy bộ kiểu dáng đơn giản không dùng đến. Để tôi chọn cho cậu, không mặc túi rác, chắc chắn không xấu hơn người ta đâu.”

Trước giờ Lộ Hứa toàn tự quyết định, không mấy khi hỏi ý kiến người xung quanh. Vừa nói xong là anh lấy thước dây để trên bàn làm việc đo vòng eo cho Giang Thừa Nguyệt luôn.

“Mr. Lộ.” Trợ lý thiết kế Vương Tuyết vừa bước vào đã bắt gặp cảnh sếp nhà mình cầm thước dây đo vai cho thiếu niên đứng đằng trước. Cô thoáng khựng lại rồi nói tiếp: “Cô Sở hẹn anh 8 giờ cùng ăn tối tại khách sạn Victoria Rose.”

Cô nói ra tên một nữ nghệ sĩ nổi tiếng trong nước rồi đặt tấm thiệp mời thơm mùi nước hoa kèm một cành hoa hồng lên bàn làm việc của Lộ Hứa.

“Ừ. Cô đi đi.” Anh đáp lời.

Trợ lý ngớ người: Người ta muốn hẹn hò mà, tôi đi làm gì?

“Cô ta chưa đủ vị thế để bàn chuyện hợp tác trực tiếp với tôi.”

Cả Vương Tuyết lẫn Giang Thừa Nguyệt đều cạn lời.