Ấn Tượng Không Chuẩn

Chương 34: Quần áo ướt hết rồi




Dịch: Mạc Nguyệt

Tuần cuối cùng của tháng Tám, buổi sáng ngày cuối tuần, Giang Thừa Nguyệt tỉnh dậy, phát hiện bên giường có một bộ quần áo cậu chưa thấy bao giờ.

Thật ra thời tiết mấy ngày nay khá đẹp, nhưng chẳng hiểu sao quần áo cậu phơi ngoài sân mãi không khô. Cậu cứ xem thời tiết rồi lại ngó phong thủy, vẫn không hiểu có chuyện gì.

Kết quả là hôm tổ chức lễ hội âm nhạc, cậu không tìm nổi một bộ quần áo khô, chỉ đành đi mượn Lộ Hứa.

Nhà thiết kế Lộ đương nhiên quá thừa quần áo, anh giả vờ làm cao nghe cậu nói ngon ngọt, nài nỉ mấy câu mới mở trang web của thương hiệu nhà mình lên chọn đồ, cuối cùng nhắm được một bộ của thương hiệu nhánh thuộc Nancy & Deer. Anh cảm thấy nó hợp với phong cách của cậu hơn.

Đó là một chiếc sơ mi tay ngắn hai màu đen trắng đan xen với hàng khuy lệch. Lúc cầm lấy nó, Giang Thừa Nguyệt lúng túng, nhìn mình trong gương mà như thấy một con gấu trúc ngã chổng vó.

“Đừng mặc luôn, cái này phải có áo trong.” Lộ Hứa khoanh tay đứng bên cửa phòng ngủ nhìn cậu, ném cho cậu một chiếc T-shirt trắng, bảo cậu mặc vào trong. Tức thì, chiếc sơ mi khuy lệch thêm vẻ đáng yêu, vừa ngọt ngào vừa ngầu.

Cái áo này nhìn xa tưởng đơn giản, nhìn gần mới thấy được ý đồ thiết kế. Ở tay áo, eo và cổ áo đều có những sợi dây màu đen được cắt may đặc biệt, sẽ tung bay mỗi khi có gió hoặc người mặc cử động, mang lại cảm giác vừa phóng khoáng vừa ngầu.

Theo yêu cầu của anh, cậu mặc thêm một chiếc quần ngắn màu xanh tím than.

“Làm thế nào để trông cao hơn hả anh?”

“Cậu có thấp đâu.” Anh phì cười, sau đó trong đầu chợt hiện lên ký ức anh từng bảo cậu thấp.

Anh đi tới phía sau cậu, đặt ngón cái lên lúm đồng tiền trên lưng đo thử, sau đấy giúp cậu nhét vạt áo phải vào quần.

Cậu đứng yên đó. Những ngón tay được cắt giũa gọn gàng của anh vô tình sượt qua eo làm cậu thấy ngứa, nên hơi nghiêng người tránh theo phản xạ, lưng va vào ngực anh.

“Cách cài khuy, điều chỉnh vạt dưới, và…” Anh vẫn nói với giọng bình tĩnh như thường; ngón tay thon dài móc lấy dây lưng, đầu ngón tay sượt qua lúm đồng tiền rồi trượt xuống dưới, đổi cách thắt dây. “Điều chỉnh phụ kiện đều sẽ thay đổi hiệu quả thị giác về chiều cao.”

Anh nói bằng giọng trêu đùa: “1m79 cũng có thấp đâu, cậu cần gì phải so bì với anh về mọi mặt?”

“Em so bì với anh lúc nào?” Giang Thừa Nguyệt cúi đầu nhìn mũi chân mình, thi thoảng ngẩng lên liếc trộm mình trong gương, nghe anh nói mà vành tai đỏ ửng.

“Được rồi, cậu chơi trống ‘quẩy’ như thế thì đừng ăn mặc quá phức tạp, nhỡ lúc vung vẩy lại rơi xuống đất.” Lộ Hứa vỗ bốp một cái lên phía sau eo cậu. “Nhìn vào gương đi.”

Tai trái của cậu đeo một chiếc khuyên hình hươu bạc, trên sừng hươu là một sợi lông vũ rất nhỏ, mắt hươu đính một hạt kim cương.

Anh chăm chú nhìn cậu vài giây, cảm thấy vẫn thiếu điểm sáng.

Anh dẫn cậu vào phòng làm việc dưới tầng một, mở ngăn kéo nhỏ bên tường, lấy ra một chiếc vòng tay da thuộc màu đỏ. “Đeo cái này đi.”

Trước kia khi phối đồ, anh không thích các phụ kiện bằng da, nhưng bây giờ để Giang Thừa Nguyệt đeo lại thấy hợp đến bất ngờ. Cảm giác lạnh lùng, phô trương của da thuộc vừa khéo trung hòa khí chất ôn hòa của cậu, tạo hiệu quả sáng sủa, bắt mắt.

Giang Thừa Nguyệt biết những món đồ anh cho mình mượn không hề rẻ, nên mỗi lần đều yêu quý, trân trọng hơn. Lần này anh đưa vòng tay da, vừa đeo lên là cậu không dám sờ mó lung tung, bảo vệ nó rất cẩn thận.

Cậu vác cờ đội mới làm chạy ra ngoài sân, vừa chạy vừa nói: “Em đi đây. Tối nay gặp nhé.”

Lộ Hứa lạnh nhạt phẩy tay ra hiệu mình nghe thấy rồi.

Nghe tiếng bước chân của cậu xa dần, anh mở cửa, nheo mắt cảm nhận ánh nắng buổi sớm. Sau đó, anh cầm bình nước cậu hay dùng để tưới hoa, giúp cậu tưới cho mấy chậu hành với mấy cây cải thảo trồng trong vườn.

Đó là hoạt động thường ngày của anh mấy hôm gần đây.

Lát sau, đôi mắt ánh lên rạng ngời, anh vung tay khiến những giọt nước lung linh rải khắp không trung, ánh nắng chiếu qua khúc xạ thành một cầu vồng nhỏ.



Bồn hoa mới ướt một nửa, còn quần áo Giang Thừa Nguyệt phơi trong sân thì ướt sũng.

*

Lễ hội âm nhạc Juice được tổ chức ở một trảng cỏ rộng trong công viên Sâm Lâm.

Cuối tháng Tám, các vùng duyên hải bắt đầu có bão, ngay cả Ninh Thành hôm nay cũng có gió to. Nhưng lễ hội âm nhạc không vì thế mà bớt cuồng nhiệt.

Ban tổ chức lễ hội mời khá nhiều nhóm nhạc, một số nhóm thuộc diện nổi tiếng, giá cát sê phải từ hai mươi vạn đổ lên, còn lại là các ban nhạc nhỏ hơi có tiếng trong thành phố giống Mộng Độ.

Sự chênh lệch về độ nổi tiếng còn chưa thể hiện rõ giữa các ban nhạc, nhưng lại được phân chia rạch ròi trong khâu chuẩn bị hậu trường. Chúc Quả, người phụ trách lễ hội âm nhạc Juice, bố trí cho mỗi ban nhạc hot một lều riêng có gắn logo của đội, còn cất công dùng màu sắc để chia thành khu vực riêng, trong lều cũng bày sẵn mấy lốc nước khoáng.

Mộng Độ thì không có gì cả. Lúc nhóm Giang Thừa Nguyệt đến, họ chỉ thấy thiết bị đặt hết dưới đất. Cách đó không xa, nhóm Hồng Linh thấy họ khiêng cờ đội thì phì cười, chế giễu rằng chưa thấy ban nhạc nào tự mang cờ cổ vũ cho mình.

Ban tổ chức bắc loa gọi các ban nhạc nhỏ đến ký tên điểm danh, Giang Thừa Nguyệt đành để trống lẫy với hi-hat xuống thảm cỏ, cắm cờ đội bên cạnh rồi cùng Mạnh Triết đi điểm danh.

Tay trống của ban nhạc nhỏ Hạt Dẻ Thầm Thì bên cạnh thấy Giang Thừa Nguyệt cầm dùi trống bèn hỏi: “Các cậu cũng tới chơi à? Cũng tới diễn phụ họa hả?”

Giang Thừa Nguyệt xoay dùi trống, định mỉm cười đáp lại, nhưng khóe môi cong được một nửa thì chợt nhớ ra Lộ Hứa đã nhiều lần nhắc cậu đừng gặp ai cũng chưa nói đã cười, thế là cậu lại mím môi thành một đường thẳng băng.

Tay trống của Hạt Dẻ Thầm Thì là một người nhiệt tình, thấy biểu cảm muốn cười rồi lại không cười ấy, cho rằng cậu đang tủi thân vì cách đối xử bất công của ban tổ chức, vội nói: “Không sao, được lộ mặt đã là cơ hội tốt rồi. Ai chơi ban nhạc mà chẳng muốn có vài người hâm mộ cùng hô hào đồng cảm với mình. Lát nữa chúng ta chỉ cần lên biểu diễn là chắc chắn sẽ có người thích, kiểu gì cũng thêm fans.”

Đối phương thấy cậu còn nhỏ lại biết lễ phép nên nói thêm vài câu: “Tôi chơi trống cũng tạm. Chúng ta có thể làm bạn, nếu cậu có chỗ nào chơi chưa ổn, tôi dạy cho.”

“Được, cảm ơn anh.” Giang Thừa Nguyệt lịch sự đáp lại.

“Nhưng Juice không phải lễ hội âm nhạc dành cho người hâm mộ thuần túy đâu. Đằng sau nó có tư bản điều hành cả đấy, đội ngũ của họ rút lui khỏi giới giải trí nên rất… cậu hiểu đấy.”

Thực ra Giang Thừa Nguyệt không rành lắm quy tắc trong giới giải trí, nhưng cậu hiểu ý đối phương. Ban tổ chức Juice phân biệt đối xử theo độ nổi, nhiều ban nhạc nhỏ ở đây đều bực mình nhưng không dám nói gì.

Cậu chẳng ngại chuyện này. Không có lều thì họ ngồi dưới thảm cỏ là có thể bắt đầu chuẩn bị rồi. Nước thì cậu tự mang, chẳng ham hố gì nước khoáng của ban tổ chức.

Nhưng đi điểm danh xong, lúc tìm được lá cờ đội đen thẫm của Mộng Độ trên trảng cỏ, cậu vẫn bị dọa cho hết hồn. Một cốc trà sữa hở nắp đang đặt trên trống lẫy của cậu, lung lay trong gió như sắp đổ tới nơi. Cậu phản ứng cực nhanh, lao tới trước khi cốc trà sữa đổ xuống rồi đặt nó dưới đất.

Trống là một thứ rất “mong manh”, một ly nước đổ xuống cũng sẽ ảnh hưởng cực lớn đến âm thanh của nó, huống chi là một cốc trà sữa.

Âm sắc của mỗi chiếc trống đều hơi khác nhau, nên các ban nhạc thường tự mang thiết bị của mình đi. Cái trống lẫy này của Giang Thừa Nguyệt có giá những năm con số, hồi đó cậu phải đi làm thêm khắp nơi, nhịn ăn nhịn mặc mới mua được, hôm ôm trống về nhà cứ sung sướng cười ngô nghê suốt cả buổi chiều.

“Ê ê ê! Cậu làm cái gì đấy?!” Cô trợ lý sơn móng tay đỏ chót đứng cạnh Chúc Quả đi tới, nói bằng giọng the thé: “Cậu để xuống đất thì tôi còn uống kiểu gì nữa! Khó lắm tôi mới kiếm được cái bàn phẳng để đặt đồ đấy.”

“Đây không phải bàn.” Giang Thừa Nguyệt bình tĩnh đáp.

“Có khác gì đâu? Để một lúc thôi mà, sao ki bo thế.” Tính tình cô nàng này cũng không phải dạng vừa.

Giang Thừa Nguyệt không muốn giải thích cho người ngoài nghề là tại sao không được để đồ lên mặt trống. Cậu cầm cốc trà sữa, đi chừng mười bước, đặt nó lên nắp thùng rác rồi lịch sự hỏi: “Cô thấy cái bàn này đủ phẳng chưa?”

Móng Tay Đỏ phát rồ: “Thằng nhóc này bị dở à! Cậu là người của ban nhạc nào?!”

“Ồn ào cái gì đấy?” Lý Tuệ nghe tiếng bèn đi tới, đẩy Giang Thừa Nguyệt ra đằng sau mình, “Có chuyện gì?”

Lý Tuệ là lính giải ngũ, thân hình cao to vạm vỡ, bắp tay bắp vai cuồn cuộn, người thường nhìn thấy đều hơi e sợ.



“Nhìn đã thấy là không có số nổi tiếng.” Cô trợ lý kia lườm Giang Thừa Nguyệt rồi quay ngoắt đi luôn.

Thái độ lạnh nhạt của ban tổ chức lễ hội Juice với các ban nhạc nhỏ không chỉ thể hiện ở chuyện này.

Lát sau, khi nhân viên bắt đầu chạy thử màn hình led, nhóm Giang Thừa Nguyệt phát hiện ra một vấn đề khác.

Thông thường khi các ban nhạc lên biểu diễn, màn hình led đằng sau sẽ hiện logo của đội, tên bài hát và mấy hình động đơn giản. Ban tổ chức chuẩn bị cho các ban nhạc lớn những hình động rất tinh tế và ngầu, đến phiên các ban nhạc nhỏ như Mộng Độ hay Hạt Dẻ Thầm Thì thì hình nên trông vừa đơn điệu vừa nhàm chán.

Trên nền trắng tinh chỉ có hai chữ lớn “Mộng Độ” dùng font cơ bản.

Nhân viên của lễ hội nói rằng: “Tin tôi đi, trình bày đơn giản rõ ràng thế này, nhìn vào là biết tên các cậu ngay. Bọn tôi đã bàn bạc về mấy phương án rồi, cuối cùng vẫn thấy kiểu này ổn nhất, nhìn phát hiểu ngay, càng làm nổi bật chủ đề chính của ban nhạc.”

Giang Thừa Nguyệt thấy mấy câu này đem đi lừa quỷ cho rồi, nói với họ cũng vô dụng.

Mắt thường cũng thấy phông nền này được làm hời hợt thế nào. Chắc ban tổ chức muốn tiết kiệm chi phí nên chỉ định làm qua loa lấy lệ với mấy ban nhạc nhỏ không nổi tiếng. Dù sao Mộng Độ chỉ có một dúm fans, có làm ầm lên họ cũng chẳng sợ.

“Xin lỗi, chúng tôi cần đổi hình nền.” Giang Thừa Nguyệt nói.

Vừa nghe cậu nói thế, nhân viên phụ trách màn hình led lập tức trở mặt: “Một tiếng nữa là bắt đầu chương trình rồi, ai có thời gian mà đổi hình nền cho các cậu?”

“Tôi tự làm. Tôi có hình sẵn rồi.”

Vừa khéo mấy hôm trước Lộ Hứa đã gửi bản mềm thiết kế cho cậu, mặc dù không có hiệu ứng động, nhưng cậu cảm thấy chỉ cần một bức hình nền này thôi cũng đủ gây chấn động rồi. Cậu rất tin tưởng vào thiết kế của anh Lộ.

“Cậu lắm chuyện thế, đấy tự đi mà làm.” Nhân viên nọ bực mình.

Giang Thừa Nguyệt ừm một tiếng rồi cúi đầu cầm chuột. Vòng tay da đỏ cọ vào bàn trong lúc cậu di chuột, cậu sợ làm hỏng nên tháo ra để ở bàn bên cạnh.

Trên màn hình máy tính, cậu lấy logo cờ đội của Mộng Độ thay cho hình nền trắng chữ đen hời hợt lúc trước.

Còn nửa tiếng nữa là đến giờ biểu diễn. Giang Thừa Nguyệt mở ba lô đựng trống, lau dùi trống. Ai ngờ người phụ trách tên Chúc Quả lại gọi họ sang.

Cô trợ lý lúc trước đứng cạnh Chúc Quả, chỉ trỏ Giang Thừa Nguyệt, thi thoảng còn thốt ra mấy từ chối tai.

“Chuyện là thế này, Hồng Linh quá nổi tiếng, lát nữa chắc chắn sẽ có màn encore, thế thì không đủ thời gian. Các cậu là đội thứ hai lên sân khấu, không được nhiều người hâm mộ biết đến, nên thế này nhé, chúng ra rút thời gian biểu diễn xuống còn 10 phút. Chắc là đủ rồi đấy.” Chúc Quả nghiêm mặt nói.

“10 phút sao đủ được?” Mạnh Triết hỏi.

“Tôi thấy cũng ổn rồi.” Chúc Quả đáp, “Tôi nói thẳng nhé, mời các cậu tới cũng vì nể mặt bạn bè thôi. Biết là người chơi ban nhạc như các cậu đều có cá tính, nhưng tôi vẫn phải khuyên một câu, chưa nhìn rõ vị trí của mình mà bàn đến cá tính thì hơi ấu trĩ đấy.”

Dứt lời, anh ta nhìn sang Giang Thừa Nguyệt: “Đến chuyện đối nhân xử thế cũng không hiểu thì không đi xa được đâu.”

Toàn bộ thiết bị của Mộng Độ đều do họ tự mang tới. Sau khi Hồng Linh diễn xong, họ phải đổi sang đồ của mình trước đã. Chờ lúc kéo màn đen, âm nhạc cất lên, bài diễn của họ mới chính thức bắt đầu. Rút ngắn thời gian đồng nghĩa với việc thời gian trình diễn một bài hát của họ bị giảm đi một nửa.

Thứ tự lên sân khấu không thuận lợi, hình nền thay đổi lâm thời, thời gian trình diễn chỉ còn một nửa…

“Khinh người quá đáng!” Đỗ Huân phát bực, “Hay thôi khỏi diễn nữa, nhìn cái mặt gã phụ trách kia là tôi tức điên lên rồi. Làm ăn qua quýt cũng vừa vừa thôi chứ.”

Mạnh Triết cũng hơi chần chừ.

“Không. Đã chuẩn bị lâu thế rồi, em muốn thử xem.” Giang Thừa Nguyệt nói.

Chí ít… cậu không thể làm chuyện có lỗi với lá cờ anh Lộ đích thân thiết kế cho cậu được.