Dịch: Mạc Nguyệt
Các ông già bà cả trên xe đều nói tiếng địa phương, hai người nghe không hiểu.
“Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?” Lộ Hứa đã quen với việc tự lên kế hoạch cho cuộc sống của mình, không thích bị sắp đặt.
“Em không biết.” Giang Thừa Nguyệt đáp tỉnh bơ.
“Không biết?”
Cậu gật đầu: “Không biết thật mà, không lừa anh đâu. Xe đi đến đâu thì xuống đó thôi. Hồi trước em hay làm vậy lắm, đến những nơi mình chưa từng thấy, xem người ta sinh sống thế nào.”
Trước kia chẳng có ai quản nên cậu hay chạy lung tung, dừng chân ở đâu cũng chẳng quan trọng.
Phơi nắng một lúc, cậu thấy hơi đau đầu. “Hôm nay anh không bận ạ?”
Cậu cảm thấy công việc của anh thật bí ẩn, thời gian, địa điểm làm việc đều không cố định, dường như ở đâu cũng có thể làm.
“Không bận. Hôm nay nhiều thời gian rảnh. Sao thế?”. Truyện Dị Giới
“Vậy chúng ta có thể đi ăn tôm hùm đất. Em với anh còn chưa ăn cơm cùng nhau lần nào. Cưa đôi nha anh, ăn một mình đắt lắm.”
Những người xung quanh cậu đều rất bận rộn, không tiếp xúc với cậu nhiều, ít ai có thể dành thời gian thong dong dạo chơi cùng cậu như Lộ Hứa. Mặc dù biết anh làm thế này để thay lời xin lỗi cho chuyện tối qua, nhưng cậu vẫn thấy vui.
Lộ Hứa cúi đầu nhìn ảnh trong điện thoại của cậu, nói: “Cậu toàn ăn mấy đồ kỳ quặc thế hả? Quán ven đường, thực phẩm rác, đồ ăn nhiều dầu muối, nhìn đã thấy không ngon.”
“Thế có đi không anh? Đi nha anh?”
Lộ Hứa đành chào thua. “Được rồi, đi. Ăn bữa cơm thôi mà, sao phấn khích thế?”
Giang Thừa Nguyệt cười híp mắt, lộ ra hai cái răng nanh.
Bất kể thế nào, sau khi sống chung dưới một mái nhà, đây là lần đầu tiên Lộ Hứa có ý định sống hòa thuận với cậu.
“Mạn bên này em không quen lắm. Chúng ta đi đâu ăn đây?” Giang Thừa Nguyệt vừa xem đánh giá của dân mạng vừa hỏi Lộ Hứa.
“Tùy cậu.” Anh đáp cho có lệ.
Nhưng năm phút sau, anh nhận được một cuộc gọi.
“Ừm, trang phục đi thảm đỏ chứ gì, mấy giờ?” Anh hỏi. “Có thể cho mượn, nhưng phải chuẩn bị trước đi, đừng để tôi qua đó mà vẫn đang dang dở. Tiện đường thì qua đón tôi, bây giờ tôi sẽ sang đấy. Lần sau gặp tình huống tương tự thì phải nói sớm, đừng để đến gần sát giờ, còn có mấy tiếng mới báo. Lần sau còn thế này tôi không tới đâu.”
Sau khi cúp máy, anh quay sang nói với Giang Thừa Nguyệt: “Cậu tự đi chơi được chứ? Tôi có việc đột xuất.”
“À được ạ.” Cậu ngẩn ngơ đứng bên đường. Hình như ban nãy cậu nghe được tên của một ngôi sao nữ nổi tiếng, thế nên biết ý bảo rằng: “Anh bận thì cứ đi đi.”
Một chiếc Limousine dừng lại trước mặt họ. Người đi đường lũ lượt ngoái lại nhìn.
Vì có việc gấp nên Lộ Hứa chỉ vỗ vai Giang Thừa Nguyệt rồi lên xe đi luôn.
“Đồ lừa đảo.” Cậu lẩm bẩm.
Cậu đứng bên đường phố xa lạ, nhìn theo xe của tên lừa đảo thối tha họ Lộ, cảm thấy nắng chiều tháng Bảy nóng đến bức bối.
Cậu không thích nghe điện thoại. Bố cậu ra đi vì một cuộc điện thoại, sau này mẹ rời xa cậu cũng thế. Mỗi lần người thân của cậu nghe điện thoại xong, họ đều lần lượt rời xa cậu, sau đấy không quay lại nữa.
Nhưng Lộ Hứa không phải người thân của cậu. May thật, cậu vẫn chưa coi anh là người nhà chỉ vì khoảng thời gian đồng hành ngắn ngủi ban nãy.
Nghĩ vậy, cậu cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Cậu không bắt xe buýt nữa, đi men vỉa hè ngắm nghía phố xá, còn ghé qua bar nghe mấy bài hát. Cậu vẫn thế, chẳng có gì vướng bận, giống như khi chưa đến thành phố này.
Mười giờ tối, Lộ Hứa vẫn chưa về nhà. Giang Thừa Nguyệt viết một đoạn nhạc cho trống, úp khay xuống bàn gõ thử. Trước khi Lộ Hứa đến đây, tối nào cậu cũng thế này. Hôm nay anh không ở nhà, không quát mắng, quở trách cậu, cậu lại thấy căn nhà này hơi trống vắng.
Đêm về khuya. Cậu định vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhưng vừa đứng lên lại thấy váng vất như đi trên mây. Cậu mở vali du lịch, lấy nhiệt kế đo thử, kết quả thân nhiệt của cậu tăng đến 38 độ.
Dị ứng thời tiết sao?
Chẳng trách chiều nay cậu cứ thấy đau đầu.
[Măng] Anh Lộ? Hình như em ốm rồi. Trong nhà có thuốc hạ sốt không?
Lộ Hứa không trả lời.
Giang Thừa Nguyệt nghĩ giờ đã muộn rồi, sốt 38 độ cũng không nặng lắm, chỉ hơi váng vất thôi, không cần đi viện. Thế nên cậu nằm nghiêng trên giường lướt Weibo.
Top 1 từ khóa tìm kiếm là #Từ Nặc Cẩn đẹp ngỡ ngàng đêm thảm đỏ Ninh Thành#.
Đây vốn là đề tài chẳng liên quan gì đến cậu, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại bấm vào. Đa số các bài viết và bình luận đều khen bộ váy Từ Nặc Cẩn mặc đêm nay.
[Ekip có mắt thẩm mỹ tốt thật, trang phục rất tôn dáng, đẹp lắm.]
[Đây là thiết kế của Nancy & Deer đúng không? Dạo trước Hề Kiệt không mượn được trang phục của bên này, fans còn nhảy vào mắng nhà thiết kế thích chơi trội, không biết điều, nhưng quần áo của nhà này đẹp thiệt mà.]
[Nghe nói ekip của Từ Nặc Cẩn chi nhiều tiền lắm đấy, mua luôn bộ váy đó, còn nhờ quan hệ mời Kyle đích thân đến giám sát quá trình “lên đồ” cho đêm thảm đỏ. Không đẹp mới lạ.]
[Nancy & Deer vĩnh viễn là tượng đài! Nhà thiết kế siêu đẹp trai! Xem ra dạo này anh ấy luôn ở trong nước. Ban nãy Từ Nặc Cẩn còn định khoác tay anh đẹp trai máu lai chụp ảnh, nhưng bị anh ấy từ chối. Đúng là rất cá tính. Nhà thiết kế của Nancy & Deer đẹp trai lai láng át cả các nam nghệ sĩ tại thảm đỏ ha ha ha.]
[Hôm nay đi xe buýt gặp một người giống nhà thiết kế của Deer lắm, nhưng chắc không phải đâu ha ha ha, làm gì có chuyện người đẳng cấp như Kyle đi xe buýt chứ.]
[Tôi học thiết kế thời trang nè, xin nói với mọi người rằng thiết kế của bộ váy đó tuyệt lắm luôn, chỉ riêng chất vải thôi đã thành công hơn nửa rồi.]
Giang Thừa Nguyệt sửng sốt nhìn ảnh bộ váy nọ trên màn hình điện thoại. Hóa ra việc gấp mà Lộ Hứa nói là cái này. Việc quan trọng như thế, bảo sao anh không có thời gian dạo phố với cậu.
Lộ Hứa trong ống kính gần như là một mình một lãnh địa, từ chối trò chuyện với người khác, như vầng trăng sáng giữa muôn vàn sao. Đây là cuộc sống cậu có ngưỡng mộ cũng không có nổi.
[Kyle] Nhà không có thuốc hạ sốt đâu.
[Kyle] Cậu uống ít nước nóng xem thế nào.
Giang Thừa Nguyệt đọc tin nhắn mà cạn lời. Đúng là lời thoại điển hình của trai thẳng.
Trên Weibo, rất nhiều người khen Lộ Hứa, còn có người đoán giữa anh và Từ Nặc Cẩn có quan hệ đặc biệt, rồi thì chụp được ảnh hai người cùng lên xe, không biết đi làm gì.
Giang Thừa Nguyệt đoán anh sẽ không về nhà, mơ màng thiếp đi lúc nào không biết.
Lúc Lộ Hứa xong việc về nhà thì đã gần 2 giờ sáng. Anh xách theo túi tôm hùm đất nhờ trợ lý mua hộ, cố để tay ra xa vì không chịu nổi cái mùi này.
Lúc vào nhà, anh thấy rất im ắng, Giang Thừa Nguyệt đã ngủ từ lâu rồi. Nghĩ một hồi, anh để tôm hùm đất ngoài ban công tầng hai, rửa mặt mũi chân tay rồi lên giường đi ngủ.
Giang Thừa Nguyệt ngủ không yên giấc, bị anh làm giật mình, lật người vỗ bốp lên cổ anh.
Lộ Hứa: “…” Nóng ghê.
Giang Thừa Nguyệt ngủ mê man, nghe thấy có người gọi mình thì cố mở mắt ra, không nhớ nổi mình đang ở đâu, nhìn vào đôi mắt xanh của anh một lúc, ánh mắt ảm đạm đi nhiều, thất vọng chạm tới tận đáy mắt.
Em rất thất vọng về anh, Lộ Hứa “đọc” được điều này.
Anh lay nhẹ vai cậu: “Tôi đã làm gì mà mới ngủ dậy đã lạnh lùng nhìn tôi thế? Trông có vẻ rất bực mình.”
“Em chưa tỉnh ngủ thôi.”
Cậu thấy vành mắt hơi nhức, có lẽ vì cơn sốt làm cậu ngủ mê mệt, vô thức chảy nước mắt.
Cậu vẫn còn giận nên không muốn để ý đến anh.
Khi sống ở Đức, Lộ Hứa rất ít khi ốm, dù thân thể có khó chịu cũng chỉ cần uống vài cốc nước nóng cho ấm bụng, hôm sau là đỡ, nên không mấy khi chuẩn bị sẵn thuốc men. Anh cho rằng sốt chỉ là bệnh vặt, không ngờ cậu lại ốm nặng thế này.
Mặt Giang Thừa Nguyệt tái nhợt vì sốt, mắt lại đỏ hoe, đuôi mắt có dấu hiệu sưng tấy. Điều này làm anh nhớ đến những cánh hoa bay theo gió đáp xuống mặt hồ Schluchsee vào mùa hè năm ngoái. Anh thích bứt cánh hoa, vò nát rồi thả xuống hồ.
“Sao anh lại về?”
“Sao tôi lại không được về? Đây là nhà tôi mà.”
Giang Thừa Nguyệt đang bị đau đầu, vẫn còn giận chuyện anh bỏ lại cậu bơ vơ trên đường hôm qua, nên nói mà không suy nghĩ: “Trên mạng nói là nhà thiết kế Lộ mặt mày rạng rỡ, chờ một đêm xuân…”
“Đang nói gì đấy?” Lộ Hứa không hiểu. “Sốt đến ngu người rồi à? Tôi đưa cậu đi tiêm thuốc hạ sốt nhé?”
“Không đi. Thuốc hạ sốt phải tiêm vào mông, đau.” Giang Thừa Nguyệt lật người.
“Thế tôi tiêm cho nhé?”
“Anh biết làm à?”
“Mẹ cậu với mẹ tôi đều từng là quân y, không thì họ đã chẳng quen biết. Tất nhiên là tôi biết làm rồi.” Hồi Lộ Hứa còn nhỏ, mẹ anh đã dạy cho anh những kỹ năng cơ bản.
“Anh giỏi thật đó, em không biết làm.” Cậu khen một câu không thật lòng rồi nói: “Nhưng em không muốn anh tiêm cho em.”
“Tại sao?”
Vì hình như em là gay, chỉ cho người mình thích xem mông thôi. Loại trai thẳng tăm tắp như anh không hiểu đâu. – Giang Thừa Nguyệt nghĩ thầm.