Sau khi tan làm, Lục Tịnh An đạp chân trên đôi giày cao gót đi ra khỏi cổng trường đại học Giang Bắc.
Cơn gió thổi qua trêu ghẹo mái tóc dài của cô gái, cô duỗi tay vén gọn tóc mai ra sau tai, chiếc váy dài tới tận mắt cá chân theo bước chân cô thướt tha muôn vẻ, cả người tản ra vẻ đẹp dịu dàng khiến cho người ta không dời nổi ánh mắt.
Vừa bước sang bên đường bỗng phía sau chợt có tiếng kêu gọi, "Cô Lục, đợi đã!"
Lục Tịnh An dừng chân, ngoảnh đầu nhìn lại, một nam sinh đã chạy về phía cô, trong tay cầm theo một bó hoa.
"Cậu là...Mộ Nham?"
Lục Tịnh An quan sát nam sinh, cẩn thận nghĩ lại một lần rồi mới nhớ ra, đây hình như là đại biểu sinh viên mới năm nay, lúc khai giảng đã từng tiếp xúc qua, cô vẫn còn có chút ấn tượng.
Lục Tịnh An vốn được cử đi học thẳng lên Thạc sĩ, nhưng công việc liên quan tới Toán học cô không mấy hứng thú cho nên sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô chọn ở lại trường học làm cố vấn cho sinh viên năm nhất.
"Cô Lục, cô vẫn nhớ em ạ?" Mộ Nham mừng rỡ nói, ánh mắt lấp lánh, sắc mặt ửng hồng bởi vì hưng phấn.
"Có chuyện gì?" Lục Tịnh An thản nhiên hỏi.
"Ừm...." Mộ Nham gãi đầu nhìn bó hoa trên tay rồi vội vã đưa tới trước mặt cô, "Cái này tặng cô."
Lục Tịnh An ngắm bó hoa, tuy gói rất đẹp nhưng cô không có ý định nhận.
"Xin lỗi, tôi không thích hoa."
Mộ Nham sửng sốt, sau đó cậu chàng cảm khái, quả nhiên không hổ là nữ thần của cậu, không hề giống với bất kỳ nữ sinh nào!
"Vậy chủ nhật cô có rảnh không?" Cậu nhìn cô, hỏi bằng giọng đầy mong đợi.
Mộ Nham là một nam sinh có vẻ đẹp tỏa nắng và thân thiện, khi cậu nhìn bạn, mời bạn làm gì đó, bạn khó mà từ chối được.
"Rất xin lỗi, chủ nhật cô ấy có hẹn rồi."
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới, Mộ Nham ngẩn người quay đầu nhìn.
Không biết chiếc Lamborghini đã dừng lại ở phía sau bọn họ từ lúc nào, một người đàn ông mặc tây trang giày da bước xuống, chậm rãi đi tới.
Khuôn mặt của người ấy khôi ngô sáng sủa, cả người phong thái không tầm thường, mang lại cho Mộ Nham vài phần áp lực.
"Đợi lâu rồi hả?" Anh bước tới bên cạnh hai người, cong môi, dắt tay Lục Tịnh An.
Trên gương mặt luôn yên ả của Lục Tịnh An rốt cục cũng lộ ra một nụ cười yếu ớt, cô lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.
"Không lâu, em cũng vừa mới xong."
"Mệt không?"
"Ừm, có một chút." Lục Tịnh An chủ động khoác tay anh, tuy đi giày cao gót nhưng khi hai người đứng chung một chỗ vẫn có một sự chênh lệch chiều cao nhất định.
Mộ Nham nhìn người đàn ông đó, rồi nhìn lại mình, tuy mình thấp hơn xíu, nhưng cậu cảm thấy khí thế của mình quá thua kém.
Hơn nữa gương mặt người đàn ông này cậu cảm thấy rất quen.
"Vậy đi thôi, về nhà là có thể nghỉ ngơi rồi."
Phỉ Minh Sâm nói, rồi lịch sự gật độ với Mộ Nham, sau đó anh dẫn Lục Tịnh An lên xe, nghênh ngang rời đi, để lại Mộ Nham ở phía sau ngơ ngác cầm bó hoa.
"Mộ Nham, cậu đứng đực ra đấy làm gì thế?" Một đàn anh biết cậu cất tiếng gọi.
"Đàn anh." Mộ Nham quay đầu kinh ngạc hỏi, "Anh có biết cô Lục không? Cô ấy có bạn trai rồi hả?"
"Cậu nói nữ thần Lục hả, cô ấy chưa có bạn trai."
"Hả? Vậy người đàn ông vừa mới chở cô ấy đi là ai? Sẽ không phải là..."
Đại gia bao nuôi?!
"Cậu nghĩ đi đâu vậy?" Nhìn vẻ mặt là biết Mộ Nham nghĩ gì, đàn anh kia khẽ lắc đầu, "Nữ thần Lục không có bạn trai, nhưng người ta có chồng rồi đó."
"Cái gì? Cô ấy kết hôn rồi?"
"Đúng vậy, cả Giang Đại này không mấy người biết đâu, chẳng lẽ cậu muốn theo đuổi cô ấy ? Hahaha, chồng cô ấy chính là học sinh xuất sắc của Đại học S đấy, người ta là nhà phát triển phần mềm, còn từng lên TV cơ mà..."
...
Lục Tịnh An không hề hay biết rằng một nam sinh vừa mới vì cô mà tan nát con tim, có điều kể cả có biết thì cô cũng không quan tâm.
Ngồi trên chiếc xe thể thao, Phỉ Minh Sâm bèn lấy một đôi dép bông ra để cho cô thay đôi giày cao gót.
Lục Tịnh An thoải mái tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh.
"Ăn kẹo không?" Phỉ Minh Sâm lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa, đã bao nhiêu năm rồi anh vẫn luôn duy trì thói quen này.
Là nhãn hiệu mà cô thích nhất.
Lục Tịnh An mỉm cười, gật đầu, nhưng không hề cử động.
Phỉ Minh Sâm hết cách liếc cô, cuối cùng vẫn tự mình bóc vỏ kẻo, đưa tới bên miệng cô. Nhưng khi thấy cô há miệng ăn thì anh lại nhanh chóng bỏ viên kẹo vào trong miệng mình, sau đó nghiêng người hôn lên môi cô.
Hôn nồng nàn sau đó buông cô ra luôn.
Lục Tịnh An nhai viên kẹo sữa anh bóc, gò má thoáng ửng hồng.
"Ngọt không?" Phỉ Minh Sâm khởi động xe, khẽ cười nói.
Lục Tịnh An oán trách liếc nhìn anh, đôi mắt cô mang theo sự quyến rũ khó tả, sự quyến rũ mà ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Trái tim Phỉ Minh Sâm đập rộn ràng, tuy nhiên anh còn đang lái xe, không tiện hành động, đành phải tăng tốc hết mức có thể.
Hai người nắm tay nhau vào nhà, vừa vào Lục Tịnh An đã phát hiện có gì đó không đúng.
Ánh sáng mờ ảo, cả căn phòng ngập tràn nến và được trang trí rực rỡ, xinh đẹp mà ấm áp.
Lục Tịnh An vừa chớp mắt đã bị ai đó dắt tay đi tới cạnh bể bơi, sóng nước lăn tăn, đồ ăn dọn sẵn trên bàn, anh bước qua kéo ghế để cô ngồi xuống.
"Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?" Cô kinh ngạc.
"Em đoán xem." Phỉ Minh Sâm nâng ly rượu, cụng ly với cô.
Lục Tịnh An nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt dần tỏa sáng, cô nhìn anh dịu dàng cười, "Hôm nay là tròn 10 năm chúng ta ở bên nhau phải không?"
Sau đó là tới lượt Phỉ Minh Sâm phải kinh ngạc, anh không ngờ cô lại đoán được ngay, trái tim anh như có dòng nước ấm chảy qua, ý cười nơi khóe miệng cũng sâu hơn hẳn.
"Không sai." Phỉ Minh Sâm gật đầu, rồi lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho cô.
Lục Tịnh An mở ra, trong đó là một sợi dây chuyền.
"Đây là do anh thiết kế?" Cô nhớ có lần khi vào trong thư phòng anh, hình như đã từng thấy qua một bản phác thảo, lúc ấy cô còn thấy lạ, không hiểu sao trong này lại có bản thảo thiết kế trang sức.
Phỉ Minh Sâm khó tránh khỏi thất vọng, "Sao cái gì em cũng biết vậy?"
Anh đứng dậy, bước tới, lấy dây chuyền ra rồi đích thân đeo lên giúp cô, "Thích không?"
"Vâng." Lục Tịnh An khẽ cười, khóe mắt chân mày đều ánh lên niềm vui.
"Vậy quà của anh đâu?" Phỉ Minh Sâm cúi đầu, đầy mong đợi nhìn cô, trông chẳng khác nào một Tiểu Đại đẹp trai cả.
Lục Tịnh An cũng vừa mới đoán ra, nào có kịp chuẩn bị quà tặng đây? Nhưng cô không hề bị làm khó.
Cô bắt lấy tay anh, kéo xuống chạm lên bụng mình, cười khanh khách nhìn anh nhẹ giọng đáp, "Quà ở đây."
Phỉ Minh Sâm ngẩn người, sau đó thay thế bằng niềm vui khôn xiết.
"Em nói là...anh...không phải em..." Một người đàn ông luôn bình tĩnh, tỉnh táo như anh, vậy mà bây giờ lại có thể nói năng lộn xộn tới thế.
Lục Tịnh An nghiêm túc gật đầu, cười gật đầu, "Em có thai rồi."
"Anh thật sự được làm ba?"
Bàn tay Phỉ Minh Sâm run rẩy tựa như đang vuốt ve một món báu vật dễ vỡ, anh khẽ xoa bụng cô, rồi lại cẩn thận ghé sát lại lắng nghe.
"Bây giờ còn chưa nghe thấy gì đâu." Lục Tịnh An bật cười.
Phỉ Minh Sâm nào để ý tới lời cô, anh kích động giống hệt một đứa trẻ, tay chân không biết nên để đâu mới đúng.
Lục Tịnh An nhìn anh, cõi lòng được lấp đầy bởi một thứ gọi là hạnh phúc.
Trước khi gặp được Phỉ Minh Sâm, Lục Tịnh An chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ kết hôn cùng với một người đàn ông nào đó, rồi sẽ vì một người nào đó sinh con dưỡng cái, thậm chí cùng người đó dắt tay nhau tới đầu bạc răng long.
Nhưng người đàn ông tên Phỉ Minh Sâm này đã xuất hiện trong sinh mệnh của cô, mạnh mẽ can thiệp vào mọi phương diện trong cuộc sống, trong lúc vô tình, anh đã xua tan đi hết mây mù, để cô được tắm mình trong ánh nắng.
"Hôm nay em đi giày cao gót hả?" Đột nhiên người đàn ông nào đó ngẩng đầu, lo lắng nhìn cô.
Lục Tịnh An ngẩn người, gật đầu.
"Mang thai không được đi giày cao gót!" Phỉ Minh Sâm bồn chồn, anh đi vòng quanh cô vài vòng, cuối cùng nói tiếp, "Không được rồi, em nằm lên giường ngay đi, mai chúng ta đi kiểm tra tiền sản."
Lục Tịnh An bĩu môi, "Em còn chưa ăn cơm mà."
"Em nằm trước đi, lát nữa anh đút em ăn." Anh cúi người, ôm ngang eo cô.
"Nhưng mà..."
"Ngoan, nghe lời chồng là không sai đâu."
Lúc bị ai đó ép nằm lên giường, rồi được ai đó đút cho ăn, Lục Tịnh An thầm phản đối. Nhưng trước ánh mắt tha thiết của ai đó, cuối cùng cô vẫn mềm lòng.
Vất vả lắm mới kết thúc màn giày vò này, lúc hai người nằm cạnh nhau, Phỉ Minh Sâm ôm lấy cô từ phía sau, bao trọn cả người cô vào lòng mình, sau đó bàn tay khẽ phủ lên bụng cô.
"Vợ ơi, em giỏi quá." Anh hôn lên vành tai cô nhẹ nhàng nói.
Lục Tịnh An lẩm bẩm, không nói gì.
"Còn nữa, vợ ơi, anh yêu em."
Khóe môi Lục Tịnh An cong lên, cô nhích lại gần về phía sau, vùi sâu vào trong lồng ngực anh, núp dưới sự bảo vệ của anh, cùng bé con chìm sâu vào giấc mộng...
Hạnh phúc có lẽ chỉ đơn giản là như vậy.
*Toàn văn hoàn*