Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển - Chương 41




Mặc dù Tiểu Thất không có hỏi Đại Bạch cái gì, nhưng nhìn đủ loại hành vi của hắn, Tiểu Thất càng cảm thấy hắn khả nghi. Mặc dù Đại Bạch vẫn giống như trước đây dùng cái muỗng ăn cơm, mặc dù hắn vẫn biết kêu gâu gâu, mặc dù hắn vẫn lắc cái mông, nhưng trong lòng Tiểu Thất, vẫn có chút bất đồng, nàng càng nhìn Đại Bạch, càng cảm thấy hắn là giả bộ.

Nhưng nàng lại không thể trực tiếp nói như vậy, sợ là bởi vì chính mình nghi thần nghi quỷ oan uổng Đại Bạch, nên biết, nếu thật là nàng oan uổng Đại Bạch, như vậy Đại Bạch căn bản không có chỗ nào để đi, Tiểu Thất biết rõ hắn khó, bởi vậy nàng cũng không dám tùy tiện làm ra quyết định.

Tiểu Thất cảm giác mình lọt vào một cái vòng quái dị, một là hoài nghi Đại Bạch một là tin tưởng Đại Bạch lẩn quẩn loanh quanh, chính nàng ở trong vòng lẩn quẩn này rối rắm không kềm chế được.

Cũng rối rắm không kềm chế được, còn có Lục tiểu thư Tĩnh Xu, Tĩnh Xu tuyệt đối không nghĩ tới, trong sân tam phòng thật không có tìm được người, bọn họ trông coi nghiêm mật như vậy đều không có tìm được, liên tưởng đến lời của Tiểu Thất, Tĩnh Xu càng nghi thần nghi quỷ, cảm thấy sợ cực kỳ.

Vương thị biết được Tĩnh Xu sợ không chịu đi ra, đi vào gian phòng của nàng ta, Tĩnh Xu ổ ở trên giường, vẻ mặt lo lắng.

Vương thị nhíu mày: "Ngươi đây là làm chi."

Tĩnh Xu ủy khuất khóc, "Nương, ta thật là sợ, ta tìm hai lần đều không có tìm được người, có lẽ, có lẽ nó thật sự là yêu tinh, là Đại Bạch biến thành yêu tinh, nó là bị ta hại chết, nó nhất định sẽ tới tìm ta báo thù, nương, làm sao bây giờ? Ngài nói làm sao bây giờ a, có yêu tinh muốn tới tìm ta báo thù!"

Tĩnh Xu sợ run cầm cập.

Vương thị trách mắng: "Cái gì yêu tinh, giữa ban ngày, làm gì có yêu tinh. Đừng nói những thứ kia, ta cũng không tin, sợ là Tiểu Thất nha đầu chết tiệt kia vụng trộm ẩn giấu nam nhân thôi."

"Nhưng ngài tự mình lục soát đều không có tìm được a! Nếu quả có một người như vậy, ngài vì cái gì tìm không được? Nhất định là Đại Bạch, Đại Bạch thành tinh, nó cố ý làm ta sợ, nó muốn báo thù, là ta sai người đánh chết nó. Nó nhất định là muốn tìm ta." Tĩnh Xu ôm Vương thị kêu la.

"Chát" Vương thị đánh một bạt tai vào mặt Tĩnh Xu, Tĩnh Xu ngây người.

Vương thị ác ngoan nói: "Ngươi chỉ có chút tiền đồ này? Một con chó mà dọa cho ngươi sợ đến như vậy. Ta thật đúng là cũng không tin, một con chó sau khi chết có thể biến thành người, nếu thật là như vậy, như vậy còn không loạn sao? Nói không chừng, Tiểu Thất chính là biết rõ ngươi bên ngoài cửa sổ, cố ý hù dọa ngươi mới nói như vậy! Nha đầu chết tiệt kia đầu óc cũng không tệ, ngươi đừng tưởng rằng nàng ta nhìn đơn thuần như bề ngoài dễ khi dễ. Ngươi nha, đang yên đang lành lại bị nàng ta dọa sợ đến như vậy, coi như là đánh giết một người thì sao chứ, huống chi là một con chó. Ngươi là Lục tiểu thư Trịnh phủ, không phải là cô nương nhân gia tầm thường. Có chút kiến thức cho ta."

Tĩnh Xu bị Vương thị trách mắng, lại đánh một bạt tai, mặc dù ra tay không nặng, nhưng cũng hồi thần lại, nàng ta bóp khăn, nhíu mày, "Mẫu thân, ngài nói nàng ta thật có thể là biết rõ ta ở bên ngoài cố ý gạt chúng ta?"

Vương thị mắt trợn trắng, "Như thế nào không thể, ngươi xem nàng như quả hồng mềm? Lại nói, nếu như không yên tâm, bản thân mình tự điều tra rõ ràng là được. Ổ trong phòng như vậy tự mình dọa mình, tính là cái gì. Nữ nhi của ta, cũng không thể vô dụng như vậy."

Tĩnh Xu nghe, giữ vững tinh thần, "Ta biết rồi."

Thấy Tĩnh Xu không uể oải như trước, Vương thị cuối cùng là gật đầu nhẹ.

Tĩnh Xu khẽ hí mắt, kỳ thật Tiểu Thất cũng không biết, Đại Bạch đã chết rồi, nàng ấy sở dĩ tìm không được Đại Bạch, kia là bởi vì chính mình đã sai người đánh chết Đại Bạch.

Một con chó, ai bảo một con chó cả ngày diễu võ dương oai với mình, cũng đáng ghét như chủ nhân của nó, nếu đã một mình nó lẻn đến sân của mình, lại nhe răng nhếch miệng không dứt, nàng ta tại sao có thể có tính tốt đây! Càng xem nó càng chán ghét, quả thực là thù mới hận cũ cùng tụ, nên sai người đánh chết nó.

Có thể lo lắng sau khi nó chết Tiểu Thất sẽ nháo lên, như vậy tóm lại là nàng ta không tốt, lại vụng trộm sai người chôn Đại Bạch.

Đây hết thảy, chỉ có nàng ta và mấy người trong sân biết rõ, người ngoài cũng không biết, mẹ nàng ta cũng ra lệnh, không cho những người khác nói chuyện này đi ra ngoài, nếu không sẽ nghiêm trị.

Chính là vì như vậy, chuyện của Đại Bạch vẫn luôn bị giấu kín, Tiểu Thất cũng vẫn luôn cho rằng, Đại Bạch còn sống, chỉ là chạy ra ngoài.

"Mẫu thân yên tâm, chuyện Đại Bạch, ta sẽ làm rõ ràng." Tĩnh Xu trấn định.

Vương thị thấy nàng ta như vậy, hài lòng mỉm cười: "Như vậy mới là nữ nhi tốt của ta, ta bên kia còn có việc, ngươi nhớ kỹ lời của ta là được” nói xong thì rời đi, mà khi Vương thị rời đi, Tĩnh Xu cũng đứng dậy, nàng ta dặn dò: "Thúy đào."

"Tiểu thư có cái gì phân phó?"

"Kêu hai người đáng tin cậy, chúng ta đi hậu viện."

Thúy đào lập tức đáp vâng.

Lúc ấy Đại Bạch bị đánh sau khi chết liền chôn ở hậu viện, Tĩnh Xu quyết định đi qua lại kiểm tra một lần, nếu như xác Đại Bạch vẫn còn vùi tại đó, đã nói lên bên cạnh Tiểu Thất căn bản không nên có cái gì Đại Bạch biến thành nam nhân, người nam nhân kia, là tình nhân của Tiểu Thất.

Thúy đào rất nhanh dẫn theo hai tiểu nhị tâm phúc tới đây, Tĩnh Xu không chần chờ, dẫn người trực tiếp đi hậu viện...

"Đại Bạch, hiện tại thời thời khắc khắc đều chỉ có thể giấu ngươi ở trong phòng, không thể đi ra ngoài tản bộ, ngươi có cảm thấy buồn bực không?" Tiểu Thất chống cằm hỏi Đại Bạch.

Cố Diễn cảm thấy hôm nay Tiểu Thất có chút lạ, đặc biệt là khi nhìn ánh mắt của hắn. Bất quá nghĩ đến Tiểu Thất tối hôm qua bị chuyện của đại phu nhân Vương thị chọc giận quá mức, lại cảm thấy cũng có thể lý giải.

"Cùng với Tiểu Thất sẽ không!" Cố Diễn xoay quanh vòng.

Tiểu Thất "A" một tiếng, cười tủm tỉm, "Kia... Ngươi bị béo phệ thì làm sao đây?"

Cố Diễn yên lặng hắc tuyến, hắn nhìn Tiểu Thất, không biết nàng quan tâm tới cái này làm gì, ăn ngủ nghỉ ăn ngủ... Kỳ thật nàng chỉ cần quan tâm đến ăn là được a!

"Ách..." Cố Diễn vò đầu, điều này hắn biết nói sao, nói sao a!

Tiểu Thất nhìn chằm chằm Cố Diễn, chờ câu trả lời của hắn. Cố Diễn bày tỏ, áp lực thật lớn...

"Khởi bẩm tiểu thư, Lục tiểu thư đã tới." Tiểu Đào mang khuôn mặt nhăn nhó vào cửa, cũng không biết Lục tiểu thư phạm cái bệnh gì, người này lại tìm tới.

Tiểu Thất cũng nghĩ như vậy, nàng nhíu mày, "Đại Bạch, ngươi trốn đi. Tiểu Đào, ngươi và ta cùng đi ra ngoài nghênh Lục tỷ tỷ."

Không đợi đi tới cửa, nàng chần chờ một chút, quay đầu lại nhìn Đại Bạch, "Đại Bạch, ngươi có thể trốn trên xà nhà không? Dưới giường không an toàn lắm."

Cố Diễn gật đầu, mềm mại trả lời một tiếng "Hảo", vô cùng đáng yêu.

Nhưng hiện tại Tiểu Thất lại không có tâm tư gì thưởng thức hắn đáng yêu hay không đáng yêu, nàng khẽ cắn môi, gật đầu đi nghênh Tĩnh Xu.

Chờ Tiểu Thất ra cửa, Tĩnh Xu đã vào sân nhỏ, Tiểu Thất quan sát Tĩnh Xu, thế nhưng phát hiện trên người nàng ta có chút đất.

"Lục tỷ tỷ tại sao cũng tới?" Tiểu Thất nhẹ nhàng cười, ôn ôn nhu nhu.

Tĩnh Xu liếc nhìn Tiểu Thất, cười lạnh nói: "Ta biết rõ ngươi sáng sớm hôm qua ở trong phòng Tam thúc nói những thứ kia là vì gạt ta. Cái gì Đại Bạch biến thành người. Trịnh Tĩnh Hảo, ngươi rất biết diễn trò a!"

Tiểu Thất nghiêm mặt, lạnh lùng: "Ta căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì. Lục tỷ tỷ nói những thứ này làm chi."

"Ngươi không biết?" Tĩnh Xu cười lạnh, "Đại Bạch đã chết, căn bản cũng không thể biến thành người, ta cũng đã nhìn rồi, xác của nó còn vùi tại hậu viện, làm sao có thể biến thành người. Trịnh Tĩnh Hảo, giả thần giả quỷ, ngươi làm ngược lại rất tốt a!"

Tiểu Thất tái mặt, nhìn Tĩnh Xu: "Ngươi nói... Ngươi nói cái gì?"

Tĩnh Xu cười lạnh: "Ta nói cái gì? Ta nói ngươi chẳng ra gì, nam nhân bên cạnh ngươi là tình nhân của ngươi. Đại Bạch đã chết rồi, đã chết rồi!"

Tiểu Thất gắt gao nhìn chằm chằm Tĩnh Xu, "Ngươi nói Đại Bạch chết, ngươi nói xác nó vùi tại hậu viện, Trịnh Tĩnh Xu, ngươi nói rõ cho ta, ngươi đến cùng đã làm gì Đại Bạch! Ngươi có xấu hổ hay không."

Tĩnh Xu bị chửi giận, cũng trả lời lại một cách mỉa mai; "Ngươi mới là không biết xấu hổ! Lúc ngươi ở An Hoa Tự trong phòng đã giấu người, đừng cho là ta không biết. Ngươi..."

Tiểu Thất cười lạnh: "Ngươi lúc ấy không phải lục soát điều tra sao? Ngươi tìm được gì? Còn không phải là không có! Ta cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói bậy sẽ có người tin. Ngược lại ngươi, ngươi người lớn như thế, lại vụng trộm hại chết chó của ta, ngươi còn có thiện tâm một chút hay không. Ta muốn đi tìm Đại Bạch..."

Tiểu Thất trực tiếp liền hướng đến hậu viện, Tĩnh Xu thấy nàng chạy, cũng đuổi theo.

"Nó mạo phạm ta, ta giết thì đã làm sao."

Tiểu Thất dừng bước lại, phẫn nộ: "Nếu đã không là đại sự gì, ngươi vì sao phải vụng trộm chôn, ngươi làm mà không dám nói cho ta biết. Ngươi biết rõ ta tìm Đại Bạch, lại không chịu nói. Ta nói cho ngươi biết, ta chỗ này căn bản không có nam nhân nào, ta chính là hoài nghi ngươi, ta hù dọa ngươi, để cho ngươi nói ra hết thảy tình hình thực tế. Ngươi đem Đại Bạch trả lại cho ta."

Tiểu Thất tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng nếu như nhìn kỹ, có thể trông thấy nước mắt trong mắt nàng.

"Ta cũng biết là ngươi nha đầu chết tiệt kia tâm kế nhiều, giống như mẹ ngươi giống nhau. Mẹ ngươi không phải là thứ gì tốt, ngươi cũng không phải." Tĩnh Xu không lựa lời nói.

"Chát!" Tiểu Thất không chút do dự liền đánh tới, "Ngươi hại chết Đại Bạch, còn muốn nhục mạ mẹ ta, ngươi mới là không tôn trưởng bối, tâm địa ác độc bại hoại!"

Tiểu Thất không chút khách khí, trực tiếp liền kéo Tĩnh Xu: "Đi, ngươi và ta đi gặp tổ mẫu, ta lần này nhất định không tha thứ ngươi. Ngươi tại sao lại ác độc như vậy a!" Tiểu Thất vừa nói vừa rơi nước mắt.

Lần này khác với lần trước, lần trước là ở trong hoa viên, lại tương đối sớm, cũng không có người nào. Nhưng là lần này bởi vì Tiểu Thất chạy ra, người đến người đi, bọn hạ nhân cũng nghe được chuyện này.

Tiểu Thất cũng mặc kệ những thứ kia, kéo Tĩnh Xu đến sân của lão phu nhân.

"Trịnh Tĩnh Hảo, ngươi đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, ngươi dựa vào cái gì đánh ta."

"Vậy ngươi lại dựa vào cái gì nhục mạ mẹ của ta, ngươi dựa vào cái gì hại chết Đại Bạch..."