Áng Mây Trong Đêm Tối

Chương 33: Hạ độc dược




Tình hình dịch bệnh đã giảm lương thực được phát cho người dân. Mọi người lại bắt đầu nhịp sống như trước tuy vẫn còn hơi khó khăn sau dịch bệnh và nạn đói nhưng nhìn chung đã ổn. Cao Uyển Như kêu cha cô ta điều tra về Vô Song công tử kia xem có liên quan gì đến Mạn Ngọc hay không. Khiến Cao thừa tướng sai người điều tra. Và bắt đầu thổi gió bên tai hoàng thượng khiến hoàng thượng dần sinh nghi với Vô Song công tử trên giang hồ kia.

Nghe tin Nam Quốc có nạn đói và dịch bệnh. Bắc Quốc cho thái tử A Khắc Bốt đem một phần lương thực và một ít vàng bạc tơ lụa sang giúp đỡ cho Nam Quốc. Nhìn ngoài mặt thì là Bắc Quốc có lòng giúp đỡ. Nhưng bên trong ai cũng ngầm hiểu hắn sang đây là muốn thăm dò tin tức Nam Quốc như thế nào. Nhưng theo luật ngoài mặt Nam Quốc vẫn phải tiếp đón sứ thần từ nước khác tới một cách đường hoàng.

Diệp Quân Thanh và Mạn Ngọc cũng được gọi trở về kinh. Diệp Quân Thanh cùng Cao Uyển Như về trước Mạn Ngọc một hôm. Vì Mạn Ngọc còn cố gắng ở lại giúp một hai người bệnh nữa rồi mới trở về. Hôm nàng về người dân tiến ra tiễn nàng bọn họ quỳ xuống cảm ơn nàng.

Mạn Ngọc liền vội vàng tới đỡ mọi người:" Mọi người mau đứng lên đi. Giúp đỡ mọi người là việc ta nên làm. Mọi người sức khỏe chưa hồi phục nhiều đừng quỳ nữa. Mau đứng lên đi."

Mọi người đồng thanh:" Đa tạ thứ phi. Đa tạ thứ phi."

"Ta phải đi rồi mọi người nhớ ăn uống đều độ giữ gìn sức khỏe nhé."

Mạn Ngọc rời đi mọi người vẫy tay tạm biệt nàng. Trong lòng bọn họ cảm mến trước tình cảm của nàng trong lúc họ bị dịch bệnh vẫn không quản ngại khó khăn cứu chữa cho họ. Rồi còn cho người phát lương thực cho bọn họ.

Mạn Ngọc đi được một khúc xa. Thì thấy đằng sau Trương phu nhân gọi nàng. Mạn Ngọc cho xe dừng lại. Bà tiến đến dặn dò nàng:" Con đi đường nhớ cẩn thận. Sau này hạn chế vào cung được thì hạn chế . Cẩn thận đừng để hoàng thượng và hoàng hậu nhìn ra sơ hở. Con và nhị hoàng tử bây giờ là phu thê. Hãy lựa chọn thời gian thích hợp nói chuyện với ngài ấy và giao bằng chứng đó cho ngài ấy. Nếu sau này có đến đây thì nhớ ghé thăm ta nhé."

Mạn Ngọc cười đáp:" Người yên tâm. Con nhất định sẽ trở lại thăm người."

Bà ôm lấy Mạn Ngọc nước mắt đã đỏ hoe. Lúc Mạn Ngọc rời đi bà vẫn nhìn theo. Trong lòng bà không hiểu sao lại có cảm giác lo lắng cho nàng. Sợ rằng sau lần gặp này sẽ không còn gặp lại nữa.

Trên đường về Nhược Ly ngồi cùng xe ngựa với Mạn Ngọc hỏi nàng :" Tiểu thư người dự định sau này sẽ làm sao?"

Mạn Ngọc trầm ngâm vén cửa rèm nhìn ra khung cảnh bên ngoài đường. Lặng im một lúc lâu mới cất tiếng:" Ta sẽ sắp xếp với cha mẹ việc trở về Yến Thành trước. Bây giờ đã tìm được đệ đệ rồi chỉ cần bọn họ yên ổn là được. Sau khi ổn định cho họ xong có lẽ ta sẽ đi Thanh Quốc một chuyến để tìm hiểu tin tức về phụ thân cũng như mẫu thân ta. Ta muốn biết quê hương ta ở đâu."

Nhược Ly lại hỏi:" vậy còn chuyện của người và nhị điện hạ người định tính thế nào?"

Nói đến hắn trong lòng Mạn Ngọc xuất hiện cảm giác không nỡ nhưng nàng vẫn phải quyết tâm:" chờ thời điểm thích hợp ta sẽ nói với hắn mọi chuyện rồi đưa bằng chứng cho hắn. Sau đó sẽ hoà ly cùng hắn. Dù gì nơi đó cũng không thuộc về ta. Người ta cũng có người trong lòng ta cũng không miễn cưỡng làm gì."

Suốt quãng đường còn lại Nhược Ly không hỏi gì thêm Mạn Ngọc cũng yên lặng cho đến khi về tới Thanh phủ. Nàng nghỉ ngơi rồi đi thỉnh an Hiền phi cùng bà trò chuyện.

Hôm sau nàng trở về Khương gia gặp tổ mẫu và mọi người. Ai cũng tươi cười mừng rỡ. Nhất là đệ đệ nàng. Đệ đệ nàng về Khương gia lấy tên Khương Hạ Du.

Mạn Ngọc nói với tổ mẫu:" Tổ mẫu bây giờ đệ đệ đã tìm được rồi người có sắp xếp gì không"

Khương lão phu nhân nhìn Mạn Ngọc hỏi:" Con muốn về Yến Thành phải không?"

Mạn Ngọc nói với bà về dự định của mình:" Con muốn sắp xếp ổn thỏa cho mọi người về Yến Thành."

" Vậy còn chuyện của con với nhị hoàng tử thì sao?"

" Con sẽ hoà ly ạ. Vốn dĩ từ đầu đã không thuộc về con con cũng không nên cố chấp nữa ạ. Con chỉ muốn cuộc sống bình yên thôi."

"Như vậy có ổn không?"



Dạ được ạ. Hôm nay con đến đây là muốn bàn với mọi người để mọi người quyết định muốn đi hay ở lại con không bắt buộc mọi người ạ."

" Được rồi, để ta bàn lại với phụ mẫu con rồi sẽ nói cho con."

"Vậy con xin phép về trước."

"Được rồi con về đi."

Mạn Ngọc trở về Thanh vương phủ. Có người đến báo nàng ngày mai nhập cung dự yến tiệc tiếp đãi sứ đoàn Bắc Quốc.

Nhược Ly hỏi Mạn Ngọc:" ngày mai người có đi không?"

"Đi chứ không đi lại đắc tội xảy ra chuyện gì không hay. Với lúc chưa biết thì không sao giờ đã biết chuyện mẹ ta năm đó chúng ta cần cẩn thận hơn."

"Tiểu thư theo em thấy hình như tổ mẫu và mẫu thân người hình như không có ý định về Yến Thành như trước nữa Nếu như họ không muốn về vậy tiểu thư định làm thế nào để đi Thanh Quốc."

"Ta cũng nhìn ra được bọn họ không hề muốn đi. Cho nên ta để họ lựa chọn. Họ ở hay đi tùy bọn họ ta không thể ép được. Dù họ không đi ta cũng sẽ rời đi. Ít ra ta cũng phải tìm được tung tích của phụ thân mẫu thân. Tìm ra kẻ đã sát hại mẫu thân."

" Vậy sao người không nói rõ việc này với tổ mẫu của người. E là bọn họ sẽ hiểu lầm tiểu thư rời bỏ bọn họ

"Ta sợ bọn họ sẽ lo lắng nên không nói. Lỡ đâu lại đem nguy hiểm cho bọn họ. Bây giờ họ mới được yên ổn. Ta không muốn mọi người lại bị cuốn vào chuyện của ta."

"Vậy bọn họ có hiểu cho người không.

Mạn Ngọc im lặng không nói gì. Nàng cũng không biết sẽ ra sao nữa. Việc cái chết của mẫu thân nàng chắc chắn có liên quan đến hoàng thượng và hoàng hậu. Vậy nên chuyện giữa nàng và Diệp Quân Thanh là không thể. Mặc dù biết đây là cơ hội tốt để điều tra ai là người giết mẹ nàng năm ấy. Nhưng trước tiên nàng phải biết rõ tại sao mẹ nàng lại đến Nam Quốc. Và bà có thân thế như thế nào ở Thanh Quốc. Còn phụ thân nàng tại sao lại để mẹ con nàng rơi vào hoàn cảnh thế này. Và nàng phải tìm ra là kẻ nào đã thông đồng với Bắc Quốc năm đó mới chứng minh cho gia tộc La tướng quân của quý phi cũng là nhà ngoạ của Diệp Quân Thanh.

Nhớ lại tối hôm khi còn ở Dụ Châu nàng có đến căn nhà của La tướng quân. Giờ đã hoang tàn. Nàng bịt mặt lấy thân phận Vô Song công tử đi điều tra xem có manh mối gì không. Nhưng vừa đến nơi nàng bắt gặp một người khác đã đến trước nàng. Là Diệp Quân Thanh. Nàng không ngờ hắn cũng về đây. Nhìn hắn lặng lẽ đứng nhìn căn nhà trông hắn cô độc biết bao. Nàng tự nhủ lòng sẽ cố gắng điều tra sự thật. Cho mẹ nàng cùng quý phi một lời giải thích. Rửa sạch oan khuất cho bọn họ.

Hôm sau nàng phải vào cung tham dự lễ tiếp đón thái tử và công chúa Bắc Quốc. Tham dự buổi tiệc được một nữa nàng liền xin phép rời đi vì cảm thấy cơ thể không khỏe. Nàng đến thăm thái hoàng thái hậu vì nghe nói gần đây sức khỏe của bà không tốt không tham dự yến tiệc. Thực ra vì phát hiện ly rượu mang lên lúc nãy có vấn đề nên nàng nhân cơ hội đổ nó vào ống tay áo để người khác không phát hiện ra rồi nàng mới đến cung thái hoàng thái hậu. Sau đó mượn cớ nhanh chóng trở về phủ.

Cao Uyển Như thấy nàng xin phép rời đi. Nhìn nàng rồi lại nhìn đến ly rượu Mạn Ngọc uống lúc nãy khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sau đến lượt cô ta rời đi. Rồi đến lượt thái tử A Khắc Bốt đi khỏi bữa tiệc. Kết thúc bữa tiệc Diệp Quân Thanh cũng rời đi. Hắn thấy trong người khó chịu. Hắn cố dùng nội lực ép xuống. Cố gắng bình tĩnh nhất để nhanh chóng trở về phủ. Mạn Ngọc cũng đã về phủ từ lâu.

Bên phía Cao Uyển Như cô ta đi đến xem chỗ căn phòng đã sắp xếp cho Mạn Ngọc và Thái tử A Khắc Bốt. Nhưng khi đến lại chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Cô ta cố gắng vẫn không thấy gì bèn mở cửa đi vào trong xem sao. Đi tới phòng trong không thấy ai. Nàng ta ngỡ ngàng rõ cô ta đã sắp xếp người đưa Mạn Ngọc vào đây sau đó để A Khắc Bốt vào rồi sao giờ không có ai.

Bỗng một người đàn ông tiến sát ôm trầm lấy cô ta. Cao Uyển Như vùng vẫy nhưng không thoát ra được. Cô ta bị A Khắc Bốt đè lên giường không thoát ra được cô ta vùng vẫy. Tại sao lại như vậy. Rõ ràng sắp xếp cho Mạn Ngọc kia mà.

Vì A Khắc Bốt đã bị trúng thuốc nên sức lực mạnh hơn gấp nhiều lần. Cao Uyển Như không có khả năng chống cự được. Chuyện gì đến cũng phải đến. Tấm thân trong sạch của cô ta lại bị A Khắc Bốt lấy đi mất. Cao Uyển Như hoảng loạn nhưng sau đó vẫn lấy lại bình tĩnh. Xong việc cô ta rời đi liền để trở về phủ tránh người khác bắt gặp sẽ không tốt. Và phần Diệp Quân Thanh bin

bỏ thuốc chắc chắn sẽ tìm tới cô ta. Cao Uyển Như nghĩ phải tìm cách hợp thức hóa chuyện này. Nếu không để hắn biết được cô ta mất đi trong trắng sẽ không tha cho cô ta.

Phần Diệp Quân Thanh về đến phủ liền triệu Miêu Thành Vũ tới. Miêu Thành Vũ nhìn biểu hiện của hắn biết hắn trúng dược liền cho người sắc giải dược cho hắn uống. Nhưng uống một lúc rồi lại không thấy có tác dụng. Miêu Thành Vũ nghi ngờ nói với Diệp Quân Thanh:" Có lẽ ngươi trúng dược tình độc của Tây vực rồi. Loại này không có thuốc giải độc"



Lâm Vũ và Lâm Xuyên nghe vậy hoảng hốt:" vậy điện hạ phải làm sao"

Miêu Thành Vũ nhìn Diệp Quân Thanh nói:" Huynh đi tìm Vương phi đi. Dù gì cũng là phu thê"

Ai nghe tới đây cũng hiểu muốn giải được chỉ có thể làm chuyện phu thê mà thôi.

Lâm Vũ và Lâm Xuyên vội vàng dìu hắn đi đến Trúc Uyển viện. Nhưng đi nữa đường không hiểu sao Diệp Quân Thanh lại cứ khăng khăng đi về hướng Đông Thanh viện.

Lâm Xuyên cản lại:" Điện hạ người đi nhầm đường rồi. Trúc Uyển viện đi bên này mà."

Diệp Quân Thanh vẫn khăng khăng một mực đi về phía Đông Thanh viện:" Buông ra để ta đi."Lúc này thuốc đã ngấm rất lâu Diệp Quân Thanh đã hoàn toàn không ý thức được. Chỉ làm theo quán tính. Cuối cùng Lâm Vũ và Lâm Xuyên đành để hắn đến Đông Thanh viện. Mạn Ngọc nghe tiếng động thì kêu Nhược Ly và Thanh Nhi ra xem có chuyện gì. Nhược Ly và Thanh Nhi ra ngoài thấy hắn như vậy liền vào báo với Mạn Ngọc. Lâm Vũ và Lâm Xuyên dìu hắn vào trong phòng sau đó kéo Nhược Ly và Thanh Nhi ra ngoài

Miêu Thành Vũ giải thích sơ qua với Mạn Ngọc:" nhị điện hạ bị trúng dược tình độc của Tây vực. Không có thuốc giải. Chỉ có thể dùng cách đó mới có thể giải được. Cô là thê tử hi vọng cô giúp cậu ta."

Mạn Ngọc phản ứng:" Sao không đem điện hạ các ngươi tới chỗ Cao Uyển Như lại đưa tới đây. Trước giờ hắn đâu có yêu thương gì ta đâu."

Miêu Thành Vũ nói:" Là Quân Thanh một mực muốn đến đây.

Hắn nói rồi lập tức rời khỏi. Diệp Quân Thanh vì tác dụng của thuốc nhịn quá lâu trong người nóng bức khó chịu. Vừa thấy Mạn Ngọc đi vào hắn liền ôm trầm lấy Mạn Ngọc. Hắn vì tác dụng của thuốc dày vò nàng đến tận khuya. Vì tác dụng của thuốc mà hắn thiếp đi. Mạn Ngọc cũng rã rời tay chân. Người đau nhức nhưng nàng phải cố dậy tắm rửa thay đồ. Lau người thay đồ cho hắn. Xong xuôi nadng liền ra gọi Lâm Vũ và Lâm Xuyên.

Mạn Ngọc nói:" Các ngươi vào đưa điện hạ các ngươi về nghĩ ngơi đi. Ta muốn nghỉ ngơi một lát. Chuyện này các ngươi đừng nói gì với huynh ấy. Nhớ kỹ không được nói gì với ai kể cả điện hạ của các người."

Lâm Xuyên và Lâm Vũ gật đầu rồi đi vào đỡ Diệp Quân Thanh ra đưa về phòng hắn nghỉ ngơi. Miêu Thành Vũ cũng không nói gì chỉ nhìn Mạn Ngọc rồi rời đi.

Nhược Ly vừa được giải huyệt đạo vừa chạy tới hỏi han nàng. Mạn Ngọc chỉ đáp:" Ta không sao muốn nghỉ ngơi một lát."

"Vậy người đi nghỉ ngơi đi để em canh gác cho người."

" E đi nghỉ ngơi đi không cần gác đâu. E vừa bị họ bỏ thuốc mê. Lại gác đêm sẽ không tốt cho sức khỏe đâu"

Mạn Ngọc trở về phòng ngủ thiếp đi. Cả buổi tối hắn giày vò nàng như thế khiến nàng không thể chịu nổi. Nàng ngủ đến tận trưa hôm sau mới tỉnh trở lại.

Hôm sau khi Diệp Quân Thanh tỉnh dậy thấy đầu hắn đau nhức. Liếc nhìn sang người bên cạnh là Cao Uyển Như. Hắn cố nhớ lại chuyện hôm qua. Đi dự yến tiệc xong lúc trở về hắn thấy khó chịu trong người. Có lẽ hắn bị hạ dược.sau đó hắn chẳng nhớ gì cả. Có lẽ tối qua bị hạ dược nên hắn và Cao Uyển Như đã. Nếu đã vậy hắn sẽ đối tốt với nàng ấy một chút. Hắn cẩn thận đắp chăn cho Cao Uyển Như. Xong hắn nhẹ nhàng mặc đồ vào.

Cao Uyển Như lúc này cũng tỉnh dậy nói:"Điện hạ chàng dậy sớm vậy?"

Hắn dùng giọng ôn nhu trả lời cô ta:" ta còn phải vào chầu triều sớm"

"Vậy chàng đợi ta cùng đi ăn sáng nhé."

"Được."

Lúc Diệp Quân Thanh bước ra cùng Cao Uyển Như khiến Lâm Vũ và Lâm Xuyên canh gác cả đêm ở ngoài khá ngạc nhiên. Hôm qua lúc họ đưa điện hạ về làm gì thấy Cao Uyển Như ở đó sao bây giờ lại cùng điện hạ ra ngoài thế này. Nhưng thắc mắc cũng không dám nói gì. Với lại chuyện hôm qua họ hứa với thứ phi không nói ra nên đành giấu thắc mắc trong lòng.